Nghe tiếng Lâm Mang gọi, Tư Dao chột dạ. Một linh cảm chẳng lành bỗng ập đến. Quay người lại thấy Tiểu Mạn và Thường Uyển cũng vừa đi lên, cô vội hỏi ngay: "Hai người có thấy Kiều Kiều không?"
"Không! Bọn mình đi cuối cùng mà!" Nét mặt Tiểu Mạn đượm vẻ lo lắng. "Hay là nó bị rớt lại?"
Viên Thuyên nói to: "Lâm Mang đừng chạy thế kia, hai bên đường thoai thoải nhưng nếu trượt chân xuống thì gay đấy!"
Lâm Mang rõ ràng là không nghe thấy tiếng Viên Thuyên. Anh vừa chạy vừa gọi: "Kiều Kiều ơi! Kiều Kiều!"
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tư Dao: "Suốt dọc đường Kiều Kiều tỏ ra đuối sức. Bị tụt hậu thì phải gọi để mọi người chờ mới đúng chứ..." Cô không kịp nghĩ nhiều nữa, cũng lia đèn pin quay trở lại tìm bạn.
Tiếng gọi "Kiều Kiều... Kiều Kiều..." mỗi lúc một xa, trong đêm tối. Hoàn toàn không thấy bóng Lâm Mang đâu nữa. Thấy anh mải miết chạy về phía trước, Tư Dao bước chậm lại, chú ý quan sát tìm kiếm hai bên đường. Như Viên Thuyên vừa nói, quãng đường này hẹp lại quá lầy lội, rất có thể Kiều Kiều đã bị trượt chân xuống dốc dưới kia. Tuy không dốc lắm nhưng nếu phải bò từ dưới lên cũng chẳng dễ gì.
Đi chừng ba trăm mét, Tư Dao chợt nhận ra một mái dốc bên đường có những vết hằn lộn xộn. Lia đèn xuôi theo, cô thấy hình như mảng cỏ cũng có vết nhàu nát bết lại. Nhìn xa hơn nưã... cô hít vào một hơi thật sâu: mái dốc này rất dài và lại khá dốc. Rọi đèn pin không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-den-chet/1414135/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.