Chương trước
Chương sau
“Sao chú lại không cho em ngủ cùng chứ Phong Phong?”

Sở Tử Phong bất lực nhấc cô xuống khỏi giường.

“Em lớn rồi không nên ngủ với chú nữa”

“Tại sao??”

Cô bé này rốt cuộc là giả vờ ngốc hay ngốc thật, bản thân cũng mười bảy tuổi rồi chứ có ít ỏi gì đâu, vậy mà không nhìn ra vấn đề sao?

Bọn họ nam nữ khác biệt, cô lại là bảo bối mà hắn yêu thương nhất, nếu nằm chung giường hắn sẽ chịu được sao?

“Sau này em sẽ biết, giờ xuống giường ngay cho tôi”

Lục Y Y bĩu môi, thầm mắng trong miệng rằng Sở Tử Phong đúng là đồ nhỏ mọn,



Lục Hạo nghe xong câu chuyện của Sở Tử Phong thì ngao ngán lắc đầu.

“Con bé này đúng là có lớn mà chẳng có khôn, chắc chắn là do con chiều hư nó rồi”

Sở Tử Phong khổ sở uống một ngụm nước.

“Đâu chỉ có mình con chiều hư em ấy đâu”

Phải rồi, không chỉ có hắn cuồng vợ, mà Lục Hạo cũng rất cuồng con gái, dì Hạ Nghinh thì càng không phải nói, Lục Y Y chỉ sứt mẻ chút thôi là dì đã cuống lên rồi.

Chắc cũng vì thế mà cô bé này mãi không lớn được.

Đường đường là bậc cha mẹ, nhưng Lục Hạo cũng phải bất lực, con gái ông cả ngày chỉ biết Sở Tử Phong, dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn được Tử Phong chăm chút cho từng tí một, cứ tan học là chạy ngay đến sà vào lòng hắn thủ thỉ kể chuyện ở trường rồi ngủ quên luôn.

“Haizzz..con gái lớn không giữ được, thầm nghĩ năm xưa con không chịu làm con nuôi của ta chắc cũng có ý đồ cả nhỉ”

Lục Hạo nhìn chiếc vòng thoắt ẩn hiện trên cổ Sở Tử Phong.

Chiếc vòng mà có hình ảnh của Lục Y Y, cũng là chiếc vòng mà con bé trân trọng nhất, vậy mà con bé tin tưởng đưa cho hắn.

Hắn cười nhẹ.

“Chú cũng đoán ra rồi mà”

Ông cười một tràng: “ Cậu hơn con tôi đến gần chục tuổi, ra đường sợ người ra còn tưởng là bố với con”

Biết Lục Hạo trêu chọc mình Sở Tử Phong chỉ mỉm cười uống thêm một ngụm nước.

Đúng là có khá nhiều người bàn tán về mối quan hệ của họ, nhưng tuyệt đối không có ai nói họ là ba với con gái.

Không có người ba nào nhìn con gái mình như vậy cả.



Reng Reng Reng!

Tiếng chuông báo hiệu vào lớp reo lên, theo sau là tiếng nháo nhào của học sinh tràn vào cửa phòng học.



Lục Y Y cất cuốn sách đang đọc dở vào gầm bàn, điện thoại liền reo lên tiếng tin nhắn.

Cô tò mò mở điện thoại, sau đó liền bật cười.

Phong xấu xí: Tan học muốn ăn gì nào?

Y Y tỏ vẻ suy nghĩ.

Tiểu Y Y: Ăn thịt hổ!

Trước đây Sở Tử Phong mỗi lần nổi giận với cô đều chỉ nói một câu nói như thế này:

“Em đang nhổ lông trên đầu hổ à?”

Chỉ vì câu nói này mà dần dà Lục Y Y quen nhờn, căn bản chẳng sợ hắn nữa, thậm trí nhiều khi còn trêu trọc hắn khiến Sở Tử Phong chỉ biết bất lực.

“Y Y của chúng ta đang xem gì vậy nè”

Tiền Hạ ôm cô từ phía sau, ghì cho Y Y suýt ngạt thở

“Đồ đáng ghét Hạ Hạ, cậu mau xuống khỏi người mình”

Cô gái Tiền Hạ này đúng là phiền phức, đừng tưởng là bạn thân của cô rồi thì được trèo đầu cưỡi cổ cô nhé.

Lúc này cô giáo đã vào lớp, hai người họ mới dừng trêu trọc nhau, hôm nay cô nghe các bạn nói rằng sẽ có học sinh mới đến lớp, ban đầu Lục Y Y còn chẳng bận tâm, nhưng khi cậu bạn này bước vào lớp đúng là có chút ấn tượng.

Cậu bạn này đúng là rất đẹp trai, mái tóc cậu ta còn mượt hơn cả khối nữ sinh của lớp này, cậu ta còn có mắt cười rất duyên, khi cười lên cảm giác như toả nắng vậy.

Đó là miêu tả của Tiền Hạ, còn cô thì chẳng bận tâm cho lắm.

“Chào mọi người, mình tên là Ân Thừa Vũ, rất vui được làm quen với mọi người”

Đám con gái trong lớp nháo nhào cả lên.

“Trời ơi cậu ấy cứ như phát sáng vậy”

“Có cần phải đẹp vậy không chứ”

“Các cậu nói có phải cậu ấy nhìn mình không”

Lục Y Y chán nản bĩu môi, cũng chỉ có chút đó, còn chẳng bằng một góc của Sở Tử Phong.

Sở Tử Phong nhà này cao lớn hơn cậu ta nhiều, gu thời trang cũng tốt hơn nhiều.

Vậy mà đen đủi thế nào, thái độ dửng dưng ấy lại thu hút sự chú ý của cậu ta, với cương vị là một người luôn được nữ sinh vậy quanh thì đương nhiên khuôn mặt chán nản đó là không thể không thu hút cậu ta rồi

“Em muốn ngồi cùng cậu ấy”

Mọi người sửng sốt nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, đến cuối hướng đó chính là Lục Y Y đang vô cùng ngỡ ngàng.

Đen đủi thật!

Quá là đen đủi luôn!!

Từ ngày cậu ta đến bàn cô không lúc nào là không chật cứng nữ sinh, điều này khiến Lục Y Y khó chịu hết sức, tối đến liền tức giận kể lại với mọi người.



“Cậu ta đúng là đáng ghét, ghét chết nên được, cậu ta còn hay mượn bút của Y Y sau đó còn không thèm trả lại”

Hạ Nghinh cười hiền đưa cho cô quả táo vừa gọt xong, Y Y cảm ơn dì rồi lại ngồi mắng tiếp.

Lúc này Sở Tử Phong đang bận công việc, thấy thỏ con tức giận như vậy còn phải dừng việc lại để nghe cô mắng người, đến lúc Y Y không còn hơi để mắng nữa mới ngoan ngoãn cắn một miếng táo nghỉ ngơi.

Lục Y Y chẳng nhanh chẳng chậm, ngồi vào đùi Tử Phong xem máy tính của hắn rồi lại định mắng tiếp, lúc này dường như bị tra tấn lỗ tai quá lâu nên hắn cũng thấy hơi e dè rồi.

“Được rồi, nếu khó chịu thì để tôi giúp em đuổi học cậu ta”

Cô chẳng thèm bận tâm việc cậu ta đi hay ở, chỉ lắc đầu.

“Mặc kệ cậu ta đi”

Đúng là tiểu tổ tông khó chiều, miệng thì bảo ghét nhưng đề nghị đuổi đi thì lại từ chối.

Hắn còn định dỗ dành tiểu tổ tông này thêm một chút thì liền có cuộc gọi đến, Sở Tử Phong mặt nặng mày nhẹ nghe máy, sau đó sắc mặt liền thay đổi.

Thấy hắn có biểu cảm như vậy cô cũng rất hiểu chuyện, liền nhanh nhẹn rời khỏi lòng hắn, Tử Phong thấy vậy thì cơ mặt giãn ra một chút, xoa đầu thỏ con rồi mỉm cười.

“Ngoan”



“Lão đại, lô hàng lần này đã bị đánh cướp ngang đường vận chuyển rồi”

Hắn cong môi tựa người vào lan can.

“Đúng là lũ chuột nhắt thích trộm đồ”

Có vẻ như Sở Tử Phong sắp nổi cơn thịnh nộ rồi!

“Cho người canh chừng đám Ân gia đó thật kĩ càng, lão cáo già đó đã cho thằng con trai quý tử đi canh chừng Y Y nhà tôi rồi đấy”

Trì Húc có chút khó hiểu, cậu nói với vẻ mặt đầy nghi vấn.

“Lô hàng lần này là giám đốc Kang nhờ chúng ta lấy về, vậy thì liên quan gì đến Ân gia?”

Haha!

Sở Tử Phong bật cười thành tiếng, lũ rác rưởi đó đương nhiên chẳng bận tâm đến lô hàng này, thị trường bên Hàn Quốc càng không phải thứ chúng có thể với tới, đương nhiên chúng phải tự lượng sức mình rồi.

“Chúng nhắm đến tiểu thư nhà Lục gia, chính xác hơn thì là phu nhân lão đại của các cậu”

Âm mưu này Sở Tử Phong đã đoán được từ trước rồi, Ân gia và Lục gia từng có mối quan hệ khá thân thiết, nhờ đó mà lũ hèn nhát Ân gia hưởng được rất nhiều lợi lộc từ thị trường béo bở bên phía Lục gia, tuy nhiên mối quan hệ ấy đã xuống dốc không phanh khi Lục Hạo phát hiện lão già bên Ân gia rửa tiền bẩn.

Chính vì thế mà mấy năm nay Ân gia từ voi xuống chó, nắng mưa thất thường, đầu tư toàn là vào những cổ phiếu thua lỗ, căn bản chẳng thu lại được mấy.

“Đúng là chỉ lão già nhà Ân gia mới nghĩ được hạ sách này, đúng là vẽ kế hoạch cho bọn trẻ ranh chơi”

Ông ta thật sự ngây thơ nghĩ rằng có thể để con trai mình tiếp cận Y Y, sau đó lợi dụng đó mà kết nối lại tình cảm giữa hai gia tộc.

Trì Húc thấy nộ khí trên người Sở Tử Phong liền lạnh gáy rút lui, cậu ngao ngán rời đi.

“Đúng là cứ động đến Lục Y Y là lão đại cao quý của họ lại nổi cơn thịnh nộ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.