“Sao chú lại không cho em ngủ cùng chứ Phong Phong?”
Sở Tử Phong bất lực nhấc cô xuống khỏi giường.
“Em lớn rồi không nên ngủ với chú nữa”
“Tại sao??”
Cô bé này rốt cuộc là giả vờ ngốc hay ngốc thật, bản thân cũng mười bảy tuổi rồi chứ có ít ỏi gì đâu, vậy mà không nhìn ra vấn đề sao?
Bọn họ nam nữ khác biệt, cô lại là bảo bối mà hắn yêu thương nhất, nếu nằm chung giường hắn sẽ chịu được sao?
“Sau này em sẽ biết, giờ xuống giường ngay cho tôi”
Lục Y Y bĩu môi, thầm mắng trong miệng rằng Sở Tử Phong đúng là đồ nhỏ mọn,
…
Lục Hạo nghe xong câu chuyện của Sở Tử Phong thì ngao ngán lắc đầu.
“Con bé này đúng là có lớn mà chẳng có khôn, chắc chắn là do con chiều hư nó rồi”
Sở Tử Phong khổ sở uống một ngụm nước.
“Đâu chỉ có mình con chiều hư em ấy đâu”
Phải rồi, không chỉ có hắn cuồng vợ, mà Lục Hạo cũng rất cuồng con gái, dì Hạ Nghinh thì càng không phải nói, Lục Y Y chỉ sứt mẻ chút thôi là dì đã cuống lên rồi.
Chắc cũng vì thế mà cô bé này mãi không lớn được.
Đường đường là bậc cha mẹ, nhưng Lục Hạo cũng phải bất lực, con gái ông cả ngày chỉ biết Sở Tử Phong, dù đã mười bảy tuổi nhưng vẫn được Tử Phong chăm chút cho từng tí một, cứ tan học là chạy ngay đến sà vào lòng hắn thủ thỉ kể chuyện ở trường rồi ngủ quên luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894796/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.