Tào Phi cau có nhìn Sở Tử Phong vẫn đang ngồi ngắm ảnh của Lục Y Y.
“Này! cậu có thôi đi không?”
Lục Y Y thì đúng là đáng yêu thật, nhưng mà đâu cần phải si mê thế đâu.
Nhưng kể ra cũng phải thôi, ngày đó nhờ Lục Y Y mà họ nhận ra lỗi lầm, sau này thay đổi kết giao với Sở Tử Phong, chẳng ngờ họ vẫn thân thiết từ trước đến giờ.
“Cậu thì hiểu cái gì?”
Trì Húc ngồi một góc lắc đầu ngao ngán, cậu đâu còn lạ gì nữa đâu, Tào đại ca còn ra nước ngoài vài năm nên chẳng chứng kiến, còn cậu thì ngày ngày chứng kiến đây.
Sở Tử Phong này không những không hề chán Lục Y Y, mà mỗi ngày lại si mê thêm một chút, đúng là bội phục cô bé mới có mười bảy tuổi này.
Hai người kia cứ nói mãi về việc “sao lại phải si mê Lục Y Y đến thế?” còn hắn từ đầu đến cuối lại chẳng nói gì, chỉ im lặng ngắm cô rồi mỉm cười.
Dạo này việc lấy lại lô hàng căng thẳng, chỉ có bảo bối này mới giúp hắn giảm stress thôi.
“Lão đại, giám đốc Kang đến rồi”
Sở Tử Phong cất điện thoại vào túi, thuận tay rót một ly rượu, hắn hưởng thụ nhâm nhi rồi tựa mình vào ghế.
Nhìn người đàn ông Hàn Quốc kia mỉm cười đến gần, hắn lạnh nhạt nhả từng chữ.
“Anh tới muộn rồi đấy”
Kang Jun khó xử dùng vốn tiếng Trung vụng về của mình để đối đáp với sự tức giận trong ngữ điệu của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894788/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.