Lục Y Y bị Sở Tử Phong một mạch xách thẳng lên phòng, cô bây giờ không có quyền lên tiếng, càng không dám lên tiếng.
Lúc này Sở Tử Phong bực bội nới lỏng cà vạt, sau đó thực tiếp nhấc cô lên ngang hông, áp sát vào tường.
Hắn hiện tại trông rất bực bội, Lục Y Y bắt đầu cảm thấy lo lắng cho vận mệnh của mình, cô mỉm cười ngọt ngào ôm lấy cổ hắn.
“Sở tiên sinh có gì muốn dạy bảo tôi sao?”
“Em còn dám hỏi!?”
Lục Y Y dáng vẻ nũng nịu, cúi đầu nghịch ngợm chiếc cà vạt trên cổ hắn, cô chợt để ý đến yết hầu vô cùng cuốn hút trước mặt, vừa nói vừa đưa tay tới.
“Em cũng chỉ nói đùa như vậy để Tào Phi lộ ý tứ ra thôi mà, chú còn ghen với cả câu nói đùa sao?“
Ánh nhìn câu dẫn của Lục Y Y vừa vụt sáng, cũng là lúc cô khẽ chạm vào yết hầu của hắn, Sở Tử Phong quay mặt né tránh ánh mắt hồ li kia rồi nuốt khan.
“Vậy..vậy tạm tha cho em!”
Thấy vành tai đỏ ứng cộng thêm dáng vẻ lúng túng kia Lục Y Y cũng có chút kinh ngạc, trước giờ Sở Tử Phong toàn là trong bộ dạng sói già giảo hoạt trêu đùa cô, không ngờ lần này hắn lại bị cô trêu đùa.
Cảm giác chiến thắng trực trào, Lục Y Y liền được nước lấn tới.
“Hmm.. Sở tiên sinh có vẻ vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận, em có nên làm gì đó để khiến chú vui lên không nhỉ?”
Ngón tay thanh mảnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894746/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.