Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay mẹ con nhà Lục Doãn Tinh sống ở Lục gia vô cùng biết điều, Lục Y Y vẫn luôn lấn cấn trong lòng về việc này.

Hiện tại là thời gian nghỉ hè cô còn ở nhà, ngộ nhỡ sau này khi đã lên đại học không thường xuyên ở nhà nữa, nếu dì và cô bị bắt nạt thì sao?

Nghĩ đến đây dáng vẻ điềm tĩnh của Trịnh Tuyết Linh lại hiện lên trong đầu, Lục Y Y thở dài, có ba cô ở nhà sẽ không có chuyện gì được đâu.

Huống hồ cô Tuyết Linh bây giờ đã không như trước nữa rồi.

Dì Hạ Nghinh sắp xếp cho gia đình Lục Kiên ở sảnh phía Đông, cô Tuyết Linh thì sống ở sảnh phía Tây, người đàn bà đó và bà đôi khi có chạm mặt nhưng dường như bà không hề có chút hề hấn gì.

Lục Y Y mấy ngày nay cũng an tâm hơn, tuy vậy vẫn có một người làm cô khó chịu.

Lục Doãn Tinh, người luôn xuất hiện trong vườn hoa của cô.

Mặc dù Lục Y Y không phải dạng nhỏ mọn keo kiệt, nhưng đối với những thứ mà mình thích thì cô thường rất khó chịu khi người khác đụng chạm vào.

Đặc biệt là khi một người không mấy thiện cảm như Lục Doãn Tinh.

Hôm nay lại như thường lệ, cô vốn muốn ra đây hóng gió một chút, không ngờ cô ấy đã ở đây từ sớm rồi.

Thấy Lục Y Y đi đến Lục Doãn Tinh liền mỉm cười nhẹ nhàng, tựa hồ như đã quen thân rồi.

“Chị Y Y”

Cô mỉm cười cầm cuốn sách ngồi xuống ghế, ánh mắt khẽ lướt qua tách trà hoa hồng trên bàn, Lục Doãn Tinh cũng là người tinh ý, thấy ánh mắt của cô liền mỉm cười giải thích.

“Đây là trà mà em tự chế ra đấy, rất thơm, chị có muốn thử không?”

Lục Y Y uể oải lắc đầu, đối với người này cô không có hứng thú tiếp chuyện.

Thế nhưng một người tinh ý như Lục Doãn Tinh lại không nhận ra điều đó, cô ấy ngồi xuống tán gẫu về những chuyện thường ngày ở Lục gia.

Đến khoảng chừng vài phút giọng nói của Lục Doãn Tinh đột nhiên dừng lại, cô liền rời tầm mắt ra khỏi cuốn sách.

Thấy dáng vẻ tủi thân của cô ấy Lục Y Y chỉ khẽ cau mày.

“Cô muốn nói gì?”

Đuôi mắt Lục Doãn Tinh khẽ nheo lại.

“Ngưỡng mộ chị thật đấy, từ lúc sinh ra đã được mọi người yêu mến, còn gặp được một người tốt như anh Sở Tử Phong, từ nhỏ sống trong nhung lụa…”

Cô thoáng ngửi thấy mùi giả tạo đâu đây, Lục Y Y bình thản đứng dậy, nhìn xuống cô gái với chiếc váy hai dây màu trắng, điệu bộ cô ấy yếu ớt như thể sẽ gục ngã ngay bây giờ.

“Theo tôi biết thì số tiền ba cô vay của Lục gia để thoả mãn thú vui của mẹ con cô cũng đâu ít, nếu nói thẳng ra thì cô vừa được sống trong nhung lụa, vừa không lo sợ về cái mác hào môn, trông có vẻ còn thoải mái hơn tôi gấp bội đấy”



Lục Doãn Tinh có chút vội vàng, đôi mắt đã hơi đỏ.

“Em..em không có ý gì cả, em chỉ là ngưỡng mộ chị thôi”

Càng nghe những lời như vậy Y Y càng khó chịu, cô định rời đi thì Sở Tử Phong tới.

Lúc này Lục Y Y nhận ra một điều trùng hợp, có vẻ là một lời giải thích cho việc tại sao Lục Doãn Tinh lại thường xuyên xuất hiện ở vườn hoa của cô.

Sở Tử Phong biết rằng, nếu muốn tìm cô, chỉ cần đi đến chính giữa vườn hoa.

Từ trước đến giờ mỗi lần bước chân vào Lục gia, nơi đầu tiên hắn đến sẽ là vườn hoa của cô, thói quen này bị ai đó nắm được rồi.

Lục Y Y thấy hắn thì lại ngồi xuống, không khó chịu kéo Sở Tử Phong đi như thường lệ, lúc này cô thấy ánh mắt Lục Doãn Tinh lại càng đỏ lên.

Đáng thương cho Lục Doãn Tinh, Sở Tử Phong lại không phải kiểu người bại trận với nước mắt của phụ nữ, hắn chỉ bại trận trước nước mắt của cô.

Quả như dự đoán, Lục Doãn Tinh liền bị xem như không khí, hắn tiến đến nhấc cô lên, chính là để cho cô ngồi lên cánh tay rắn chắc.

“Vẫn còn sớm, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Lục Y Y cười ngọt ngào ôm lấy cổ hắn, cô tựa vào bờ bai lớn mà nũng nịu.

“Em muốn ra đây hóng mát, chút nữa muộn rồi nắng gắt thì sẽ không còn mát mẻ nữa”

Sở Tử Phong dịu dàng hôn vào má cô, sau đó ngồi xuống ghế đặt cô lên đùi, đối với sự tồn tại của Lục Doãn Tinh hắn thường không mấy ấn tượng, thế nhưng hôm nay lại tuỳ tiện nhìn cô ấy một cái, đáy mắt không có chút cảm xúc gì.

Lục Doãn Tinh liền bất giác mà đỏ mặt, về phía Y Y cô chẳng mấy bận tâm, chỉ nghịch ngợm điện thoại của Sở Tử Phong rồi thuận tiện hỏi.

“Anh không phải đi làm việc sao?”

Hắn rúc vào vai cô, tham lam hít hết hương thơm ngọt ngào, trộn lẫn với hương hoa thật đem lại cảm giác dễ chịu.

“Mọi việc ở trụ sở đều là do Phi Trì quản lí, anh đâu cần nhúng tay vào”

Lục Y Y bĩu môi.

“Lão đại nhàn hạ quá đấy, chẳng bù cho em, hôm nào cũng phải nhức đầu suy nghĩ cho an nguy của lão đại”

Hắn phì cười hôn vào vành tai cô, giọng điệu cuốn hút mê người.

“An nguy của anh có vấn đề gì mà khiến phu nhân nhọc lòng như vậy?”

Lúc này ngón tay đang lướt điện thoại của cô dừng lại, hơi nhìn về phía Lục Doãn Tinh thấy cô ta vẫn đang cúi gằm đầu thì mỉm cười.

“Haizz, lão đại được nhiều người để ý quá mà, em nhọc lòng lắm đấy”

Tiếng cười của Sở Tử Phong vang lên trên đầu cô, hắn ít khi cười, nhưng khi cười lên thanh âm rất êm tai.



Sở Tử Phong kéo cô xoay người hôn vào cánh môi mềm mại, sau một hồi hắn khẽ cắn vào má cô.

“Chẳng phải phu nhân đã đánh giấu chủ quyền rồi sao?”

Hắn vạch cổ áo Lục Y Y ra, trên đó là vô số vết hôn.

“Giống như anh đã làm trên người phu nhân này.”

Lục Y Y đỏ mặt rúc vào ngực hắn, cô vờ ngại ngùng.

“Doãn Tinh còn ở đây đó!”

Sở Tử Phong không nói gì, hắn khẽ liếc sang phía Lục Doãn Tinh, dáng vẻ không còn bao nhiêu dịu dàng, nói rồi hắn liền nhấc bổng cô lên.

“Vậy chúng ta ra chỗ khác đánh dấu chủ quyền nhé?”

Lục Y Y khúc khích, chỉ nhìn qua khuôn mặt tím tái của Lục Doãn Tinh, quay lại phía Sở Tử Phong khẽ nháy mắt.

Người đàn ông từ đầu đến cuối đều chiều theo trò nghịch của vợ bất lực mỉm cười, hắn lại để cô ngồi trên cánh tay, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, lúc đi còn mắng nhẹ một câu.

“Đồ nghịch ngợm”



Mấy ngày sau đó Lục Doãn Tinh nhìn cô không còn nhẹ nhàng như trước, đôi khi cô vẫn có thể thấy ánh mắt không mấy thiện cảm từ phía cô ta.

Lục Y Y không mấy bận tâm chuyện này, từ trước đến này cô chứng kiến không ít người si mê Sở Tử Phong, có người còn liều lĩnh lén lẻn vào dinh thự của hắn, liền bị hắn suýt nữa siết chết.

Dần đều sau này sự việc đấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi người lại là một chiêu trò mới, thế nhưng Sở Tử Phong không ra tay nữa mà để Phi Trì tự xử lí.

Cho nên đối với Y Y, Lục Doãn Tinh chỉ là một người vô liêm sỉ không biết điều mà thôi.

Rõ ràng biết Sở Tử Phong là bạn trai cô, vậy mà vẫn mượn cơ hội để lượn lờ trước mặt hắn, quá đáng nhất là vài ngày trước cô ta còn mò ra cả vườn hoa lối liền giữa dinh thự Sở Tử Phong và nhà cô.

Vườn hoa đó chỉ có vài người được vào, vậy mà không biết bằng cách nào cô ta lại có thể dễ dàng vào đó.

Rất tình cờ Lục Doãn Tinh đã được như ý nguyện, cô ta đã gặp được Sở Tử Phong ở đó.

Truyện gì sau đó thì cô không biết, chỉ thấy cô ta đỏ mặt chạy đi, Lục Y Y từ đó cũng không còn quá bận tâm nữa.

Con người mà, luôn có một lòng tham không đáy, có một chút rồi lại muốn nhiều hơn, ở nhờ nhà của cô rồi còn muốn cướp chồng cô.

Hôm đó là ngày Sở Tử Phong kiểm tra tiến triển luyện tập của cô, Lục Y Y không nghĩ là Lục Doãn Tinh cũng có mặt.

Cô cầm trên tay khẩu súng lục bạc được Sở Tử Phong cho người thiết kế riêng, nhìn lên Lục Doãn Tinh với đôi mắt lạnh nhạt, cô ta ngồi ở một gốc cây nhỏ, trên người vẫn là chiếc váy hai dây như mọi ngày, càng khiến cô ta trông mảnh mai và nhỏ bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.