Bóng lưng của Sở Tử Phong toát lên một khí áp bức vô hình, Lục Y Y chỉ là ít khi nhìn thấy hắn như thế này.
Cô yên lặng một hồi lại thấy hắn cất lời.
“Nói đi! Trương Di Di đang ở đâu?!”
Đồng tử Lục Y Y hơi co lại, toàn thân như căng cứng, cô không thấy Liêu Mạn hồi âm.
Tiếng cười hết sức đáng sợ của Sở Tử Phong vang lên, hắn rút trong ngực một khẩu súng, Lục Y Y vội vàng.
“Phong!”
Sở Tử Phong vội quay lại.
“Sao lại đến đây?!”
Bóng dáng cao lớn tiến về phía cô, lập tức Lục Y Y được bao trùm bởi cảm giác an toàn, cô khẽ bước lên ôm ngang eo hắn.
“Em mệt”
Sở Tử Phong lập tức nhấc cô lên, bế cô như mọi lần hắn hay bế, để cô ngồi lên cánh tay mình.
Lục Y Y quả thực có hơi mệt, cô ôm cổ Sở Tử Phong rồi tựa vào đầu hắn.
Mặc dù cô không hề muốn ở lại nơi này, nhưng nỗi uất hận nhiều năm về trước khiến cô muốn được chứng kiến sự trừng phạt trên người Liêu Mạn, cho nên khi Sở Tử Phong định bế cô về Lục Y Y đã ngăn hắn lại.
“Để em ở đây được không?”
Nhìn vẻ yếu ớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy Sở Tử Phong cuối cùng thoả hiệp, hắn bế theo cô đi đến vị trí quan sát.
Ở tầng hầm cách nơi họ đứng bốn đến năm mét, Liêu Mạn bị trói vào hai sợi xích to lớn, trên người bà ta không có vết thương nào, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894561/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.