Chương trước
Chương sau
Bóng lưng của Sở Tử Phong toát lên một khí áp bức vô hình, Lục Y Y chỉ là ít khi nhìn thấy hắn như thế này.

Cô yên lặng một hồi lại thấy hắn cất lời.

“Nói đi! Trương Di Di đang ở đâu?!”

Đồng tử Lục Y Y hơi co lại, toàn thân như căng cứng, cô không thấy Liêu Mạn hồi âm.

Tiếng cười hết sức đáng sợ của Sở Tử Phong vang lên, hắn rút trong ngực một khẩu súng, Lục Y Y vội vàng.

“Phong!”

Sở Tử Phong vội quay lại.

“Sao lại đến đây?!”

Bóng dáng cao lớn tiến về phía cô, lập tức Lục Y Y được bao trùm bởi cảm giác an toàn, cô khẽ bước lên ôm ngang eo hắn.

“Em mệt”

Sở Tử Phong lập tức nhấc cô lên, bế cô như mọi lần hắn hay bế, để cô ngồi lên cánh tay mình.

Lục Y Y quả thực có hơi mệt, cô ôm cổ Sở Tử Phong rồi tựa vào đầu hắn.

Mặc dù cô không hề muốn ở lại nơi này, nhưng nỗi uất hận nhiều năm về trước khiến cô muốn được chứng kiến sự trừng phạt trên người Liêu Mạn, cho nên khi Sở Tử Phong định bế cô về Lục Y Y đã ngăn hắn lại.

“Để em ở đây được không?”

Nhìn vẻ yếu ớt trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy Sở Tử Phong cuối cùng thoả hiệp, hắn bế theo cô đi đến vị trí quan sát.

Ở tầng hầm cách nơi họ đứng bốn đến năm mét, Liêu Mạn bị trói vào hai sợi xích to lớn, trên người bà ta không có vết thương nào, nhưng tinh thần lại ở trạng thái không ổn định, đủ để hiểu Sở Tử Phong đã áp dụng biện pháp cưỡng chế tâm lí với bà ta.

Lục Y Y từng nghe về hình thức tra khảo này, chính là tái diễn nỗi sợ của một người, lặp đi lặp lại trong một không gian chật hẹp, như thế sẽ khiến tinh thần của người bị tra khảo suy giảm.

Người thường xuyên áp dụng hình thức này là Hạ Nguyệt Di, ngay bây giờ cô ấy đang đứng dưới đó với tâm thái cợt nhả.

Thấy Lục Y Y yếu ớt dựa vào Sở Tử Phong, Hạ Nguyệt Di liền móc trong túi ra một cái kẹo.

Cô ném mạnh về phía Lục Y Y, Sở Tử Phong liền giúp Y Y bắt lấy.

“Cảm ơn cô giáo!”

Thấy sắc mặt Lục Y Y tươi tỉnh hơn cô mới tiếp tục công việc của mình.

Lúc này Liêu Mạn đã thấy Lục Y Y, ánh mắt bà ta đỏ ngàu hằn lên tia phẫn nộ, nhưng tuyệt nhiên bà ta không dám nói lời nào, bởi Liêu Mạn đủ thông minh để biết lời nói của Lục Y Y có trọng lực cỡ nào!

Cô vẫn thản nhiên nhìn bà ta ở phía dưới, cả người dù đau nhức nhưng vẫn không muốn quay về, bây giờ Lục Y Y cũng không còn hơi sức đâu mà đàm đạo phân tích với bà ta nữa.

Những dày vò tâm lí vẫn diễn ra, thế nhưng bà ta không hề có dấu hiệu mở miệng, một hồi sau đó Hạ Nguyệt Di chán nản đi lên, tâm trạng không được tốt cho lắm.

“Bà ta vẫn không chịu nói!”

Sở Tử Phong ừ một tiếng, sau đó hôn nhẹ vào má cô, giọng nói như dỗ dành.



“Về nhé?”

Có điều bây giờ cô cảm thấy chưa đủ thoả mãn cho lắm, Lục Y Y nhìn xuống Liêu Mạn, cất giọng nhẹ bâng.

“Liêu Mạn, bà biết con gái bà ở đâu không?”

Quả như Lục Y Y dự đoán, bà ta thật sự bị kích động, Liêu Mạn nhìn về phía Sở Tử Phong mà gào lên.

“Mày!! Mày đã làm gì con tao?!”

Môi cô khẽ cong lên, dụi vào đầu Sở Tử Phong.

“Chồng tôi không có thời gian động vào con gái và đâu, nhưng tôi thì rảnh rỗi lắm”

“Bà đã hiểu cảm giác ngồi dưới đáy vực nhìn người khác vui cười hạnh phúc chưa? Nếu thấy cô đơn, tôi cho con gái của bà cùng nếm thử nhé?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Lục Y Y như kích động đến Liêu Mạn, bà ta điên cuồng gào thét, từng tiếng hét của bà ta thật chói ra vô cùng.

Sở Tử Phong cau mày rồi quay người, nhưng lúc ấy Liêu Mạn lại lên tiếng.

“Ở..Mỹ..”

Hắn dừng chân.

“Trương Di Di trốn ở Mỹ, bà ta vẫn chưa biết các người đã phát hiện đâu”

Ánh mắt t tuyệt vọng đầy khẩn thiết của Liêu Mạn nhìn bóng lưng hai người, nức nở cầu xin.

“Hãy… hãy tha… cho con tôi!”

Lục Y Y không muốn nói thêm, quay ra ôm Sở Tử Phong, hắn liền bế cô đi thẳng.

Hạ Nguyệt Di đương nhiên không muốn nán lại nơi này, liền đi theo hai người.



Sở Tử Phong đã đề nghị, sẽ dẫn cô sang Mỹ để gặp mẹ.

Thế nhưng thời gian nghỉ hè không còn dài, chỉ tuần sau là cô phải đến trường nhập học, nên Lục Y Y đã từ chối.

Thế nhưng, lí do chủ chốt vẫn là, Lục Y Y không hề có dũng khí để đối mặt.

Ngày hôm đó trở về ba cô đã ôm cô khóc thật lớn, giống như ông ấy đang thể hiện sự ân hận, hối lỗi của mình.

Lục Y Y thật muốn nói rằng, đó hoàn toàn không phải lỗi của ông ấy, nhưng cô đã quá mệt mỏi rồi, chỉ im lặng rồi ngủ thiếp đi.

Lâu lắm rồi, kể từ khi tham gia huấn luyện, đến giờ cô mới thấy bản thân lại bắt đầu yếu đuối như này.

Kể từ khi Sở Tử Phong trở về từ Mỹ, cô ít nhiều vẫn là dựa vào hắn, yên bình say ngủ trong lớp bảo vệ mà Sở Tử Phong dựng lên.

Liệu Sở Tử Phong có mệt không, nếu cứ ở bên che chở cho cô mãi như thế này?

Một thời gian sau đó Lục Y Y chính thức nhập học, môi trường đại học rất mới mẻ, cũng rất rộng lớn, Lục Y Y nhất thời quên đi mọi phiền muộn.



Nhưng đôi khi chợt nhớ ra, Lục Y Y sẽ hỏi hắn đã xử lí Lục Kiên và Lục Doãn Tinh như thế nào, hắn chỉ hôn cô nhẹ nhàng, sau đó khéo léo né tránh câu hỏi ấy.

Rốt cuộc thì hắn có gì mà phải che dấu cơ chứ?



Bẵng đi một thời gian cô cũng không còn để ý đến Lục Doãn Tinh nữa.

Hôm nay Sở Tử Phong nói sẽ dẫn cô đi chơi, Lục Y Y vẫn đang bận rộn chuẩn bị, đám bạn cùng phòng nhìn cô thích thú.

“Ây dô, hoa khôi lại đi chơi với bạn trai sao?”

Lục Y Y quăng gói bánh về phía cô gái.

“Cậu ít mồm lại!”

Sở Tử Phong cùng ba và dì Hạ Nghinh đều không muốn cô ở kí túc xá, họ nói ở đây quá nguy hiểm, sợ cô không thể thích ứng.

Nhưng mà có nơi nào là không nguy hiểm đâu, nếu không để cô ra ngoài trải nghiệm chắc cô sẽ héo khô vì chán nản mất.

Vậy nên trước sự kiên quyết của cô, bọn họ cuối cùng vẫn là thoả hiệp.

Cũng may cô có thể gặp những người bạn cùng bàn hợp tính nết, bọn họ người thì hiền lành, người thì cứng cỏi, hoàn cảnh gia đình không hẳn là quá tốt, nhưng họ luôn nỗ lực vì mục tiêu của mình.

Sở Tử Phong cũng vẫn đều đặn đến đón cô vào mỗi cuối tuần, dù gì thì trường cách nhà cô cũng không quá xa.

Lục Y Y sau khi chuẩn bị xong liền đi xuống, cô mặc một chiếc váy hoa ngắn trên đầu gối, thiết kế trễ vai lộ ra bờ vai mảnh khảnh.

Đến cổng kí túc xá đã thấy một chiếc Ferrari đậu ở đó, bên cạnh Sở Tử Phong đang đứng quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại.

Cô đã thấy những ánh mắt chăm chú dán lên người Sở Tử Phong, với dáng người mang tỉ lệ như thế kia, vai rộng, eo hẹp, chân dài, cộng thêm khuôn mặt nghiêm nghị trưởng thành, hắn đã thành công hút hồn đám con gái ở kí túc xá.

Thế nhưng mỗi lần Lục Y Y xuất hiện, Sở Tử Phong sẽ ngoan ngoãn ôm cô nũng nịu, vứt hết bộ dạng nghiêm chỉnh lúc đầu, khiến bao cô gái vỡ mộng.

Hôm nay như thường lệ, khi Lục Y Y bước đến thì hắn đã quay lại, mỉm cười tươi tỉnh tiến đến ôm cô, Sở Tử Phong vẫn đang nói chuyện điện thoại.

“Lô hàng đó cứ để Tào Phi giải quyết đi, tôi có việc rồi”

Sở Tử Phong hôn cô một hồi, sau khi nhìn gò má ửng đỏ của Y Y hắn mới cười gian tha cô ra, lại tiếp tục bàn chuyện.

“Nếu cảm thấy không muốn đụng đến tài sản của trụ sở thì cứ lấy ở bên vụ của chủ tịch Trương, cậu ta không phải tên thiếu tiền đâu”

Cô vẫn chăm chú nghe hắn bàn việc, còn Sở Tử Phong thì đã mở cửa ra giúp cô, hắn chờ Lục Y Y bước vào liền đóng cửa, bản thân đi về bên ghế lái.

Sau khi Sở Tử Phong tắt điện thoại liền quay sang cô.

“Mặc như thế này là muốn ở nhà sao?”

Lục Y Y mãi vẫn không hiểu ý hắn, đôi tay Sở Tử Phong đã mò vào đùi cô.

“Như thế này thì khổ anh lắm đấy!”

Cô liền đập vào tay hắn một cái, Sở Tử Phong càng ngày càng lưu manh rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.