edit: Na Na
Ánh tịch dương nơi chân trời đỏ như máu, gió ngừng thổi mây ngừng trôi.
Trên chiến trường, đâu đâu cũng có tiếng kêu than, xác chồng như núi, thảm thương dậy đất trời.
Hắn giục ngựa tiến đến, thân hình vĩ ngạn ngồi yên trên ngựa, tư thế oai hùng rắn rỏi, cho dù ngựa chạy như bay nhưng hắn vẫn ngồi vững như bàn thạch, ngay cả bả vai cũng không nghiêng ngả.
Lúc này chiến sự đã tàn, ngoại trừ một ngàn binh lính được phân công dọn dẹp chiến trường thì còn mấy vạn nhân mã tập trung trước cửa thành đợi lệnh vào thành.
Bờm ngựa tung bay, tiếng vó ngựa cồng cộc…
Hắn như một làn gió tạt qua giữa đội hình quân sĩ, tọa kỵ lướt nhanh cùng tiếng tung hô “Cửu Dực tướng” của đoàn quân sĩ áo nhiễm đầy máu, còn hắn thì mặc áo giáp trắng bạc không nhiễm một hạt bụi, giống như một dòng nước trong suốt soi rõ bóng người, khiến hắn nổi bật như một thiên thần từ trên trời giáng xuống.
Đi tới cuối hàng ngũ, đứng dưới tường thành bị phá hỏng lỗ chỗ, cổng thành mở rộng, mở ra một con đường đá quanh co khúc khuỷu in rõ dấu vết giày xéo của ngựa chiến…
Tám tướng lĩnh trẻ tuổi mặc nhung trang trắng tuyết như hắn đang đứng đợi ngay tại cửa thành, vừa thấy hắn đến thì đồng loạt thúc ngựa lên đón, hô vang: “Đại ca.”
Trong đó có một thanh âm đặc biệt vang dội, có vẻ như đã cố đè nén lắm rồi nhưng vẫn khiến người ta đau màng nhĩ.
Một người tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thien/2119265/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.