Chương trước
Chương sau
Bên trong Thiên mạc thành, hội sở Bàng thị thương minh chiếm cứ một khu vực, mặt đường của hội sở là một dãy bảy tám gian hàng kinh doanh các loại thương phẩm, sau lưng lại là một sân nhỏ cùng vài tòa nhà cùng phòng ở.
Phong quản sự đi đến nơi đây, cần mua thêm bộ phận hàng hóa, đồng thời cũng cần tiến hành nghỉ ngơi và hồi phục. Nghe được thương đội phải ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày, sau đó lên đường đi Xuất Vân Đế Quốc, Lý Dật tính định theo thương đội đến dãy núi Á Bồi, bởi vậy trên đường đi cũng có người chiếu cố chu toàn, còn có thể dấu được thân phận, cớ sao mà không làm? Phong quản sự mặc dù không tình nguyện, nhưng khiếp sợ Lý Dật, cũng có chút thức thời không nói.
Thương đội mới vừa tiến vào hội sở, còn chưa kịp dỡ hàng hàng hóa, chỉ nghe ngoài viện rối loạn một hồi, sau đó một chi quân bảo vệ thành phục sức quân nhân liền xông vào. Những quân nhân này cực kỳ Hung Sát, không giống quân nhân bình thường mà có chút giống với đạo phỉ. Nhìn thấy những người này, phong quản sự vốn sắc mặt khó coi càng âm u tới cực điểm.
- Trình thống lĩnh, không biết đại giá quang lâm có gì muốn làm?
- Ôi Ôi, ta tưởng là ai, thì ra là phong quản sự. Ngươi hôm nay cái giá thật lớn, đến thiên mạc thành cũng không đến chỗ ta một chút.
Trình thống lĩnh quân gia tùy tiện cười nói, trong ánh mắt không có hảo ý.
- Lần này có phần lễ, tiểu nhân sai người đưa qua?
Phong tổng quản bên người còn có Đại Sát tinh, cũng thật sự không có tâm tư cùng hắn pha trò, đi thẳng vào vấn đề luôn.
Trình thống lĩnh sớm nhảy xuống ngựa, tùy ý đi dạo qua đoàn xe trở đầy hàng hóa, một bên ý vị thâm trường nói:
- Nhóm hàng này giá trị xa xỉ, gần đây thiên mạc thành không yên ổn, nhưng để duy trì yên ổn, thành chủ đại nhân cũng tốn không ít tâm huyết, huynh đệ chúng ta cũng đêm ngày tuần tra cảnh giới... A, cái này... Phong quản sự hẳn là hiểu ý ta rồi.
Phong quản sự nếu không hiểu lời nói, sao có thể trở thành quản sự Bàng thị thương minh đội.
- Trình thống lĩnh, về phần lệ phí, chủ nhân nhà ta cùng thành chủ đại nhân đàm phán tốt rồi, tiểu nhân cũng không làm chủ được.
Trình thống lĩnh lập tức kéo xuống mặt, trầm giọng nói:
- Cái này, lão Phong ngươi không dám làm cũng phải làm, không làm cũng phải làm.
Thấy Trình thống lĩnh nổi giận, phong quản sự cũng không dám cường thịnh trở lại, trên mặt hiện lên một tia nịnh nọt, cố gắng hòa hoãn không khí nói:
- Thống lĩnh không nên tức giận, hết thảy hảo thương lượng. Chỉ là không biết thiên mạc thành vì sao không yên ổn? Chẳng lẽ là Xuất Vân Đế Quốc lại có động tĩnh gì sao?
- Xuất Vân Đế Quốc cũng không có can đảm xâm phạm long uy của đại thần đế quốc, vấn đề không yên ổn chính là Đấu Thần điện đám thần côn đang giở trò, cũng không biết bọn họ nghe được tin tức gì, nhận định người bọn họ truy nã Lý Dật sẽ tới dãy núi Á Bồi, kết quả những ngày này, cả thiên mạc thành khắp nơi kêu loạn, các loại cường giả chạy đến thiên mạc thành. Bất quá những đám kia đánh nhau liên tục, làm thiên mạc thành tốn không ít khí lực dẹp loạn.
Những lời này, Trình thống lĩnh cũng vô tâm, nhưng Phong quản sự nghe được kinh hãi vô cùng, ở một bên Lý Dật cùng Lạc Thủy liếc nhau, biểu lộ ngưng trọng lên.
- Cho nên lão Phong phải khao cho huynh đệ chúng ta, cũng không tính là chuyện gì quá phận, còn nữa, chuyện này cũng là được thành chủ đại nhân đồng ý.
- Trình thống lĩnh, cái này thêm vào phần lệ phí, muốn bao nhiêu kim tệ?
- Thì thêm một phần nữa đi.
Trình thống lĩnh nói ra hời hợt, nhưng ngôn tình suýt nữa làm con mắt phong quản sự bạo phát ra. Nếu như trên đường đi đều theo như cái phần lệ này giao nạp, như vậy một chuyến đừng nói là kiếm tiền, chỉ sợ tiền vốn ban đầu đều mất.
- Có thể giảm miễn một phần hay không, dù sao chúng ta cũng quan hệ nhiều năm như vậy, không phải ta lão Phong không muốn giao nạp phần lệ này, thật sự việc mua bán, không chịu được như vậy.
- Đừng nói nhảm, đế đô Bàng gia còn có thể thiếu tiền như vậy sao?
Trình thống lĩnh dù sao cũng là quân nhân, mà không phải là người bán hàng rong, há có thể cho phép Phong quản sự cò kè mặc cả như thế, lập tức nổi giận.
Phong quản sự xác thực không muốn chọc nộ quan quân thiên mạc thành, Bàng gia thế lực tuy lớn, nhưng cũng chỉ là thương nhân, vấn đề mà Trình thống lĩnh yêu cầu, hiển nhiên đã vượt ra khỏi quyền quyết của Phong quản sự, do dự sau nửa ngày, phong quản sự còn chưa có đáp ứng, mà chỉ nói:
- Trình thống lĩnh, tiểu nhân khẩn cầu gặp thành chủ đại nhân.
- Thành chủ đại nhân há là ngươi muốn gặp là gặp sao, đừng dong dài, bổn tướng còn có chuyện muốn làm, nếu làm trễ nãi quân vụ, ngươi có mấy đầu đủ để chém đây.
Lý Dật chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, đừng nói mình không phải là chủ nhân chân chính bàng thị thương minh, coi như là như vậy, cũng sẽ không quan tâm việc nhỏ này. Đối với lời nói của Trình thống lĩnh đám cường giả tề tụ thiên mạc thành cảm thấy hứng thú, hy vọng có thể lại nghe được điểm tin tức gì, bởi vậy nhất thời cũng không có rời đi.
Bị trình thống lĩnh bức đến như vậy, phong quản sự cũng không thể làm gì được, không tình nguyện lấy ra tinh tạp của mình, đem thêm vào phần lệ chuyển đến tinh tạp của Trình thống lĩnh.
- Lúc này mới nghe sao.
Trình thống lĩnh thoả mãn nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai phong quản sự, đang định ly khai, trong giây lát lại quét đến Lạc Thủy bên cạnh sân nhỏ, nhãn tình sáng lên, cười nói:
- Di, phong quản sự, thương đội ngươi khi nào có bực mỹ nữ này áp trận sao.
- Trình thống lĩnh, nữ tử này không phải là người thương đội chúng ta, chỉ là ngẫu nhiên gặp trên đường, đồng hành cùng một chỗ mà thôi.
Phong quản sự mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, vô ý thức nhìn Trình thống lĩnh cùng Lạc Thủy, trong lúc đó, thần kinh hắn yếu ớt đã chịu không được rồi. Thiên mạc thành người nào cũng biết, Trình thống lĩnh tham tài háo sắc, nếu là hắn nhìn thấy được liền không bỏ qua, một đường đồng hành đi tới như vậy, phong quản sự tự nhiên biết rõ Lý Dật cùng Lạc Thủy quan hệ không giống bình thường, nếu đắc tội Đại Sát tinh kia, vậy triệt để xong rồi.
Trình thống lĩnh một mực thúc thu phần lệ, lúc này nhìn kỹ Lạc Thủy, nhưng lại càng xem càng yêu, mỹ nữ bực này cả thiên mạc thành cũng tìm không ra một hai người, Lạc Thủy tuy có vẻ mặt phong trần, hơi có chút tiều tụy, nhưng đối với Trình thống lĩnh mà nói, đó là tư vị thanh lệ thoát tục, làm cho hắn dục hỏa trùng thiên.
Nhẹ nhàng đẩy phong quản sự ra, Trình thống lĩnh đi đến bên người Lạc Thủy, về phần Lạc Thủy bên cạnh Lý Dật, vị quân gia này ngay cả con mắt đều không có liếc hắn một cái.
- Cô nàng thật sự là sinh đẹp, ngươi đến thiên mạc thành làm gì rồi?
- Quản được sao?
Lạc Thủy cực không thích người này, khẩu khí không khỏi ngang ngược. Dù sao cũng là con gái của của hải quân tướng quân, mà bản thân chính là Đấu Vương cường giả, còn có một đấu tôn cường giả Lý Dật hậu thuẫn, Lạc Thủy cũng không có đem thống lĩnh nho nhỏ để vào mắt.
- Ôi! Thật lớn, nhưng phàm là người đến thiên mạc thành, cũng không cản được bổn tướng xen vào.
Trình thống lĩnh thấy Lạc Thủy quần áo coi như ngăn nắp, không giống như là người bần hàn, nhưng vẻ mặt phong trần mệt mỏi, cũng không có vẻ quyền quý, còn hắn ở thiên mạc thành có chút phân lượng, bởi vậy liền hướng Lạc Thủy sờ tới.
Lạc Thủy há lại cho tay trư của hắn sờ tới, lúc này "Pằng" một tiếng, vỗ vào trên gương mặt Trình thống lĩnh. Trong lúc đó, Lạc Thủy cũng chưa dùng tới đấu khí, nhưng trải qua đấu khí rèn luyện, một cái tát của Đấu Vương cường giả cũng đủ ngoan độc, năm vết máu tươi hiện ra ở trên mặt Trình thống lĩnh.
Kỳ thật theo thực lực mà nói, Trình thống lĩnh cũng không dưới Lạc Thủy, chỉ là Lạc Thủy ra tay quyết đoán, thứ hai Trình thống lĩnh nằm mộng cũng không nghĩ ra nữ tử yếu nhược này dám tát hắn.
- Ngươi dám đánh ta?
Trình thống lĩnh giận dữ, nhưng Trình thống lĩnh trong lòng vẫn có chút cao hứng, hắn đối với còn cô nàng này không có lý do ra tay, bây giờ cũng không cần khách khí. Trong sân sáu bảy quân lính thấy Lạc Thủy đánh thủ lĩnh của mình, bọn chúng đồng loạt rút binh khí của mình ra, xông tới.
- Trình thống lĩnh, xin Trình thống lĩnh bớt giận. Tiểu cô nương không hiểu chuyện, cũng không phải là cố ý, kính xin Trình thống lĩnh xem là tiểu nhân, không nên cùng một cái tiểu cô nương so đo.
Thấy tình thế phát triển đến trình độ này, Phong quản sự tiến lên can ngăn, một mặt lấy ra tinh tạp quý giá của mình.
- Cút ngay.
Một chưởng của Trình thống lĩnh đem Phong quản sự cùng tinh tạp trong tay hắn đập bay. Chỉ cần hắn nguyện ý, kim tệ tùy thời có thể chuyển tới tay, điểm này Trình thống lĩnh xác định không thể nghi ngờ, sắc đẹp của tiểu cô nương này mới là điều hắn cần.
- Tiểu nha đầu, ngươi dám tập kích đại thần đế quan, cái này đã phạm vào tử tội. Còn không mau mau bó tay chịu trói, nếu là có hiểu biết, bổn tướng có thể tha chết cho ngươi.
- Đại thần đế quốc tại sao có thể có loại quan quân chó má như ngươi, nếu không lăn xa thì đừng trách bản tiểu thư không khách khí.
Lạc Thủy há chịu yếu thế, mày liễu dựng lên, nhìn Trình thống lĩnh tràn đầy tức giận.
Lý Dật vẻ mặt vẫn bình tĩnh đứng ở bên cạnh, tựa hồ có chút vui vẻ. Lạc Thủy biểu lộ làm hắn nhớ tới chuyện xưa, tiểu nha đầu này tức giận cũng có một phen tư vị khác, đối với chính mình dịu dàng quả thực là khác nhau một trời một vực.
- Mọi người bắt lấy.
Trình thống lĩnh lui về phía sau một bước, lại không khách khí, vung tay lên bảo thủ hạ bắt Lạc Thủy.
Thấy Trình thống lĩnh thét ra lệnh thủ hạ động thủ bắt người, mấy tên quân quan cùng Trình thống lĩnh đột nhiên cảm giác trước mặt hoa lên, tựa hồ có đồ vật gì cực kỳ nhanh hiện lên, sau đó mới ý thức tới trước ngực mình cảm thấy đau đớn.
Cảm nhận rất nhanh biến mất, bởi vì bọn họ đã không còn ý thức, cả người xụi lơ dưới đi.
Lý Dật dùng thủ đoạn lôi đình chấn vỡ trái tim những tên quân quan này, lông mày cũng không có nhăn lại, thì thào một câu.
- Nữ nhân của ta cũng dám trêu vào.
Sau đó phân phó nói:
- Phong quản sự, những thi thể này phiền toái các ngươi xử lý xuống. Ta mang Lạc Thủy cô nương đi nghỉ ngơi.
- Ngươi, làm sao ngươi lại giết bọn họ.
Lúc này Phong quản sự đã bất tỉnh, binh lính phòng thủ Thiên mạc thành chết chính là người của Bàng thị thương minh hội nhìn thấy, nếu như tiết lộ ra ngoài, hắn dù sao cũng liên quan.
Lý Dật cũng mặc kệ, muốn trách chỉ có thể tên thống lĩnh này sắc đảm ngập trời, ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám trêu vào, vì để cho Phong quản sự xử lý, Lý Dật mới chỉ là làm vỡ nát trái tim của bọn chúng, nếu không bọn chúng làm sao lại chết đơn giản như thế.
- An ca ca, ngươi làm thế không phải muốn giết bọn hắn sao?
Lạc Thủy dù sao cũng là thiếu nữ đơn thuần, lúc này cũng không có người ngoài, cũng không khỏi có chút phàn nàn.
Lý Dật cả cười:
- Ai bắt bọn họ đắc tội ngươi? Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nàng bôn ba vài ngày như vậy cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, hai ngày nữa còn phải đi.
- Không phải đám du côn nói, Đấu Thần điện đã dự liệu được chàng muốn tới Thiên mạc thành sao? An ca ca, đêm nay chúng ta chúng rời đi thôi, ở đây không an toàn. Mà ở đây chàng còn giết vài tên lính bảo vệ thành, nếu thiên mạc thành chủ biết rõ, tránh không được phiền toái.
- Sợ cái gì, nghỉ ngơi trước đã. Ta lại muốn biết, Thiên mạc thành rốt cuộc có cường giả như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.