Chương trước
Chương sau
Đả tự: Sided Lovettt
***
Xẹt...
Hàng loạt tiếng điện xẹt vang lên khiến người ta phải rợn gáy. Nguồn gốc của âm thanh này chính là người thanh niên ở giữa không trung kia.
Vào lúc này, trên cơ thể trần trụi của Lý Dật thỉnh thoảng lại lóe lên những tia điện màu tím rồi lập tức biến mất. Cơ thể vốn đã khỏe mạnh lúc này dường như càng trở nên cường tráng hơn. Chỉ là trên những cơ thịt trắng như mỡ dê thì lại có những vết nứt màu tím, nếu không nhìn kỹ thì dường như là nó không tồn tại.
Ở bên cạnh, gương mặt mờ ảo của Xà Tôn Giả ngày càng căng thẳng, cùng với sự biến đổi lúc mạnh lúc yếu của những tin điện tim, sắc mặt của lão cũng biến đổi khó đoán...
Cuối cùng. Lý Dật hít một hơi dài, ánh điện tim vây quanh người hắn bỗng quay ngược vào người hắn và Lý Dật từ từ đáp xuống đất.
- Thành... thành công rồi...
Gương mặt già nua của Xà Tôn Giả ánh lên sự vui mừng, lão bất giác lẩm bẩm.
Nghe thấy vậy, Lý Dật khẽ mở mắt ra ngẩng lên nhìn Xa Tôn Giả, rồi do dự nói:
- Ta không sao cả?
- Không sao?! Ngươi còn dám nói thế?!
Xà Tôn Giả bỗng biến sắc mặt:
- Không tiến hành theo trình tự, lại đem toàn bộ đấu khí Chủng Tử luyện hóa cùng một lúc! Nếu không phải vận khí của người tốt, vừa đúng lúc dẫn đến sự cộng hưởng của nguyên khí trời đất thì chưa biết chừng người đã thịt nát xương tan rồi. Giờ mà người còn dám nói là không sao?!
Lý Dật khẽ cười:
- Được rồi lão quỷ... đã thành công rồi thì cũng không cần nói nhiều nữa. Người thấy trong hoàn cảnh này ta có thời gian mà từ từ sao? Phải biết là tình hình bên ngoài chưa chắc đã tốt!
Xà Tôn Giả thở ra, ánh mắt từ từ chuyển đến trước ngực Lý Dật, cơ thể đầy đường vân như vân tay không biết đã biến mất từ lúc nào.
Xà Tôn Giả thở ra:
- Tiểu tử ngươi... đã tiến hành Đệ Nhị Biến của Thiên Ma Cửu Biến rồi!
- Vậy sao?
Lý Dật ngần người, rồi nhanh chóng tạo ấn ký, nhắm mắt lại nhìn vào trong.
Lốc xoáy đấu khí vốn chỉ to cỡ bàn tay lúc này đã to hơn mấy phần, đặc biệt là giữa đấu khí màu tím và tia điện có năm cụm đấu khí màu đỏ rất gây chú ý.
Một lúc sau Lý Dật mở mắt:
- Xem ra, ta không những thừa cơ đột phá lên Ngũ Tinh Đấu Giả, hàm lượng đấu khí cũng tăng lên. Đúng là đã lên Đệ Nhị Biến của Thiên Ma Cửu Biến rồi... Chỉ là không biết lần này Thiên Ma Cửu Biến tiến hóa lên đến cấp gì rồi.
- Để Bản tôn xem cho ngươi.
Xà Tôn Giả kết chỉ quyết, đấu khí màu đỏ ở nơi đan điền của Lý Dật lượn vòng trên lốc xoáy đấu khí, rồi bỗng tuôn ra quay lại vào cơ thể Xà Tôn Giả.
Xà Tôn Giả nhắm mắt hồi lâu rồi nói:
- Giờ Thiên Ma Cửu Biến đã đạt đến Chu Tước Trung cấp rồi.
Nghe thế Lý Dật hơi khựng người lại, rồi cúi xuống thấy một cơ thể sáng bóng hắn bật cười lớn.
Lần này gây rắc rối cho Nạp Lan Gia Tộc lại còn có cơ duyên loại bỏ hòn đá đè nặng trước ngực Lý Dật bấy lâu nay, lẽ nào đây là ý trời?
Nhìn bộ dạng của Lý Dật, Xà Tôn Giả khẽ cười:
- Thôi được rồi, tiểu tử, giờ không phải lúc cho ngươi vui mừng đầu. Tuy ngươi đã thắng cấp thành công nhưng đừng quên giờ người đang ở đâu...
...
Cánh cửa của căn thạch thất mở ra nhẹ nhàng Lý Dật toàn thân đen tuyền bước ra, chi một bước nhẹ mà dường như nguyên khí trời đất đều chuyển động
Cung Vô Song đang trong trạng thái tu luyện khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Lý Dật, rồi khẽ cười:
- Lại đột phá rồi à? Tốc độ thật đáng kinh ngạc! Ta nhớ lần đột phá trước của ngươi cũng chỉ mới vài ngày trước!
Lý Dật gãi gãi mũi:
- Nhanh thế nào cũng không bằng được Cung tỷ tỷ sớm đã là Đấu Hoàng cường giả rồi. Để đạt được đến cảnh giới của Cung tỷ tỷ không biết ta phải mất bao lâu nữa..
Cung Vô Song bình thản:
- Ta lại cảm thấy tiểu tử ngươi muốn đạt đến cảnh giới của ta chẳng mất bao lâu đâu!
- Hy vọng là thế.
Lý Dật thở dài, rồi nhìn ra cửa:
- Đã có cách gì để ra ngoài chưa?
Cung Vô Song thu hàn khí xung quanh người lại, đứng dậy rồi nhìn cánh cửa đá khẽ gật đầu:
- Cách thì có, nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Nhưng sau khi ra chắc sẽ gặp phải Cửu Đầu Quái Xà, cái này cũng không vấn đề gì... Nhưng nếu gặp phải hai gã Đấu Hoàng bảy gã Đấu Vương thì...
Cung Vô Song khẽ lắc đầu, ý tứ trong đó không cần phải nói ra nữa.
Tuy hiện giờ hai người có vẻ rất an toàn, nhưng với thực lực của họ, đối mặt với một con Quái Xà đã phiền phức lắm rồi, nếu lại còn thêm hai Đấu Hoàng bảy Đấu Vương nữa, dù họ có thực lực Đầu Hoàng thì cũng chỉ còn cách đợi chết.
Lý Dật hơi căng thẳng một lúc sau mới nói:
- Ta vẫn miễn cưỡng có thể dùng thực lực của Đấu Hoàng, còn người?
Cung Vô Song nói:
- Trong tình huống bình thường thì ta có thể kiên trì được một lúc, nhưng nếu gặp Hải Kim, hắn mà khuấy lên lực cuồng bạo trong người ta thì chưa biết chừng ta sẽ mất đi khả năng chiến đấu.
Lý Dật khẽ gật đầu, những việc này hắn cũng đã suy nghĩ. Có điều, lúc này không ra không được, nếu không đợi đến khi đối phương gọi đồng bọn đến thì lúc đó còn thảm hơn...
- Thôi vậy, được đến đâu tính tới đó vậy!
Lý Dật nghiến răng:
- Ta không tin thực lực của hai chúng ta muốn chạy lại chạy không nổi.
- Vậy giờ...
- Mở cửa!
Lý Dật trầm giọng.
Cung Vô Song gật đầu, đang định tiến lại cửa thì cánh cửa đã vốn đang đóng chặt bỗng phát ra tiếng lạch cạch rồi một tràng cười nhạt vang lên:
- Ha ha, không ngờ Hải Kim ta thông minh một đời lại hồ đồ một phút. Tưởng chỉ là hai con chuột nhỏ... nhưng hai con chuột nhỏ này lại khiến ta lật thuyền trong rãnh... Ha ha ha, tính toán hay lắm! Đúng là hay lắm! Ta đã xem thường các ngươi rồi!
Một bóng người từ từ xuất hiện ở cửa, sau lưng hắn hình như còn có bảy tám người nữa, có điều vẫn giữ thái độ cảnh giác với nhau.
Có vẻ như hai bên vốn đang động thủ giờ lại cùng hợp tác, nhưng rốt cuộc là hợp tác thật sự hay chỉ là giả dối thì thật khó nói.
Cung Vô Song khẽ tái mặt, lùi lại mấy bước chắn Lý Dật ở phía sau, rồi hạ giọng:
- Phong Hoàng Hải Kim và Đao Hoàng Ba Lâm lại bắt tay hợp tác... nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật ta không thể tin...
- Nếu nói, ta và Hải Kim tiểu tử liên thủ mà vẫn bị một Đấu Giả nhỏ nhoi và một Đấu Hoàng vừa thăng cấp qua mặt thì ta nghĩ như thế mới không ai tin nổi...
Cùng với tiếng cười, Ba Lâm cũng đi vào trong. Mộ thất này tuy không nhỏ nhưng vì một vài lý do, các Đầu Vương kia không vào mà chỉ có hai Đấu Vương cùng vào. Ánh mắt lạnh lẽo cùng nhằm vào Cung Vô Song và Lý Dật.
Hải Kim nhìn không chớp mắt, thanh kiếm của Ba Lâm thì ánh lên sát khí, ánh mắt hắn lướt qua xung quanh rồi dừng lại ở Lý Dật cười:
- Tiểu tử... thật ra ta có câu này muốn hỏi người cho rõ...
Lý Dật khẽ cười:
- Đao Hoàng cứ hỏi tự nhiên.
Ba Lâm nhìn Cung Vô Song một cái rồi mới nói:
- Điều gì khiến một Đấu Hoàng cường giả lại nghe lời ngươi răm rắp như vậy? Bối cảnh hay thân phận? Thất Hoàng Đế quốc Thiên Phong ai ta cũng biết, còn tiều cô nương tự nhiên đâu ra này, rốt cuộc ngươi moi từ đâu vậy?
Lý Dật nói:
- Nếu ta cho ngươi biết, cô ấy sau khi vào trong Sơn mạch Nạp Gia mới thẳng lên Đấu Hoàng thì người có tin không?
- Tin, tin! Sao ta lại không tin chứ?
Ba Lâm hàm tiếu, nhưng ai cũng biết những lời này của hắn đa phần là giả:
- Có điều tiểu tử à, dù ngươi có bối cảnh thân phận thế nào thì lúc này, ở đây, thực lực của các ngươi cũng đang ở đây... Ta và Hải tiểu tử liên thủ, các ngươi không phải đối thủ... Chi bằng hãy ngoan ngoãn giao các thứ trong tay ra đây, ta sẽ tha cho, thế nào hả?
Lý Dật gục gặc, nói với giọng chế giễu:
- Đưa cho các ngươi cũng được thôi, có điều Đao Hoàng và Phong Hoàng trước nay vẫn bất hòa... Nếu người đồng ý, ta đưa đồ cho ngươi, ngươi đi mất để ta lại đây bị Phong Hoàng đánh chết, vậy không phải ta oan uổng lắm sao... Vì thế nếu chỉ nói không thôi thì ta không tin người được.
- Ồ, vậy phải làm sao người mới tin?
Ba Lâm nói hàm tiếu.
Lý Dật khẽ cười:
- Chỉ cần Đao Hoàng chặt đầu, à không một cánh tay của Phong Hoàng thì ta sẽ đưa cho ngươi mấy Quyển trục lấy từ Đấu Hoàng Mộ địa, thế nào?
Nói đến đây, Lý Dật vỗ tay một cái, Quyển trục bị phong ấn đã xuất hiện trong tay hắn. Nó khẽ tỏa ra ánh sáng, dường như ai cũng có thể thấy, đấy là đồ tốt.
Nó vừa xuất hiện, thì không khí đã vốn căng thẳng nay còn căng thẳng hơn... Vào giây phút ấy, Lý Dật cảm nhận được rõ ràng dù là Ba Lâm hay Hải Kim thì đều muốn lập tức xông lên...
Chỉ là, có lẽ vì còn đang đề phòng nhau nên không kẻ nào động thủ cả...
Đúng là thú vị thật!
Hai người này dù gì cũng là kẻ thù sinh tử, tuy vì lợi ích mà miễn cưỡng cùng đứng về một phía, nhưng Lý Dật tin là chỉ cần có một chút tranh chấp thôi là hai người nãy sẽ liều chết mà xông vào nhau...
Hải Kim và Ba Lâm nhìn nhau một cái, Hải Kim cười:
- Hai vị, nếu các ngươi định khiến ta và Ba lão quỷ đánh nhau mà cùng bị hại thì các người đã nhầm rồi. Lần này bọn ta coi như cũng có giao kèo... thậm chí trước khi có được đồ thì cùng tiến cùng lui... Nếu ngươi không tin Ba lão quỷ thì hãy đưa cho ta, ta lấy danh dự của Bắc Đẩu Tông đảm bảo sẽ để hai người rời khỏi đây an toàn!
Lý Dật gục gặc:
- Ừm, danh dự của Phong Hoàng trước nay vẫn rất cao. Được! Ta tin Phong Hoàng một lần! Thứ này, giao cho Phong Hoàng
Vừa dứt lời, Lý Dật ném Quyển trục cho Hải Kim.
Hải Kim mừng thầm, tay đưa ra, nhưng đúng lúc đó, Ba Lâm ở bên cạnh cười lạnh, khẽ nghiêng người, bắn một đạo đấu khí về Hải Kim, đồng thời cả người cũng lao về cuộn Quyền tục!
- Hải lão quỷ, ngươi dám?!
Uỳnh!!!
Đấu khí hai bên đâm vào nhau, mối quan hệ thường ngày có thể coi là hòa hợp bỗng chốc tan vỡ, hai người bắt đầu ra tay với nhau.
Bên này muốn cướp, bên kia lại không cho cướp, lập tức, hai bên không giữ được, Quyển trục bị đấu khí đánh bay lên trời, thế nào cũng không chịu rơi xuống!
- Cơ hội đây, đi thôi!
Lý Dật và Cung Vô Song nhìn nhau, đấu khí hàn khí và đỏ máu cùng xuất hiện trên người, đôi cánh đấu khí đập mạnh, vụt qua phía trên đỉnh đầu Hải Kim và Ba Lâm và bay ra ngoài.
Lý Dật khẽ hít một hơi, hút Quyển trục đến tay mình rồi cất vào nhẫn Dung Giới.
- Đao Hoàng! Phong Hoàng! Hai người cứ đánh nhau nhé, bọn ta đi trước đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.