Ngày hôm sau là thứ bảy, trên trường không có chương trình học.
Phong Nhã Tụng tỉnh lại, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn thấy anh đang ngồi trên cái bàn cách đó không xa. Cửa sổ trong phòng ngủ rất to, rèm cửa được vén lên, ánh nắng bên ngoài rực rỡ.
Anh gác cánh tay lên bàn, tập trung nhìn vào máy tính.
Phong Nhã Tụng lặng lẽ chống người ngồi dậy, định cầm điện thoại lên xem đồng hồ. Nhưng nghĩ lại mới nhớ ra điện thoại cô để trong túi quần bò, còn quần bò đã bị ném ngoài phòng khách…
“10 rưỡi.”
Không biết Chu Quyền đã quay đầu sang nhìn cô từ bao giờ.
Phong Nhã Tụng thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu: “… À.”
Im lặng một lúc, cô hỏi: “Cuối tuần anh không phải làm việc ạ?”
Chu Quyền nói: “Có chứ.” Anh chỉ vào bàn làm việc của mình: “Anh đang đợi em.”
Phong Nhã Tụng lại xấu hổ “À” một tiếng, ngồi dậy. Cô xốc chăn lên, phát hiện mình không mặc gì cả.
Ký ức tối qua ùa về, khi mải đắm chìm trong đó, Phong Nhã Tụng cũng không cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, giờ đang là ban ngày ban mặt, cô không dám khỏa thân xuống giường.
Cô lại liếc mắt sang, Chu Quyền không để ý đến cô nữa mà nhìn vào màn hình máy tính.
Trong lúc bối rối, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nhạc chuông.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Phong Nhã Tụng nghe vài giây mới nhận ra.
“…Điện thoại của em.”
Chu Quyền nói: “Em nghe đi.”
Phong Nhã Tụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456464/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.