Phong Nhã Tụng trải qua hai năm đại học vô cùng bình thường. Cô không quan tâm tới các hoạt động của trường, không tham gia bất cứ câu lạc bộ nào, điểm số của cô cũng rất bình thường, cô còn vô tình trượt một hai môn.
Phong Nhã Tụng cũng gần như không nghĩ tới sẽ làm gì sau khi học xong đại học. Ngày nghỉ về nhà, bố mẹ hỏi cô có muốn thi lên thạc sĩ hay không, cô chỉ bảo còn sớm, đến lúc đó rồi tính.
Bố mẹ còn sốt ruột hơn cả cô, họ đã tìm một số trung tâm tư vấn du học cho cô, đồng thời liên hệ với một số lớp học phụ đạo trong nước để thi lên thạc sĩ.
Phong Nhã Tụng chỉ thực sự quan tâm đến thi thạc sĩ sau khi cô tham dự một cuộc hội nghị vào năm thứ ba đại học.
Trong phòng hội nghị, chuyên gia nước ngoài và viện trưởng của viện mặt đối mặt tọa đàm, ngồi bên cạnh hai người là phiên dịch.
Hai học giả chậm rãi trao đổi, giọng nói của họ sang sảng, vẻ mặt thoải mái. Ánh sáng trong phòng sáng ngời, bàn ghế trơn bóng.
Phong Nhã Tụng ngồi hàng phía sau nhìn bọn họ, hơi mất tập trung trong giây lát. Theo tuổi tác thì hai học giả đều là người trung niên và lớn tuổi, nhưng họ rất rạng rỡ và tự tin trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Phong Nhã Tụng cảm thấy những nhà nghiên cứu này thật đáng ngưỡng mộ, vốn kiến thức dồi dào khiến họ trở nên vô cùng uyên bác.
Sau hội nghị đó, Phong Nhã Tụng nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456460/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.