Cuối cùng Chu Quyền vẫn kéo cô lên.
Phong Nhã Tụng cứng người trong l*иg ngực anh, cúi đầu.
Đứng đối mặt như thế một lúc, Chu Quyền ngồi xổm xuống, kéo quần lên cho cô rồi buộc dây quần lại. Sau đó, anh xoay người cất ván tre vào trong túi dụng cụ, mở cốp xe, ném vào.
Cốp xe đóng lại cái “Rầm”, anh cất bước đi về phía ghế lái, vừa mới đi được một bước, Phong Nhã Tụng đứng sau lên tiếng: “Em không muốn về nhà.”
Chu Quyền quay đầu lại.
Giọng Phong Nhã Tụng còn đang nức nở, song lại rất cố chấp: “… Mỗi tháng bọn em chỉ được nghỉ một lần.”
Cô lau mặt nói: “Em xin lỗi, em không hề cố ý…”
Chu Quyền mở miệng cắt ngang lời cô: “Em thích ở lại đây hả?”
Phong Nhã Tụng khẽ lắc đầu.
Chu Quyền nói: “Vậy thì đi thôi.”
Anh đi tới đầu xe, mở cửa rồi ngồi vào.
Đợi chốc lát, cửa xe vang lên một tiếng, cô lên xe.
Nhưng lúc này cô không ngồi trên ghế phụ mà ngồi xuống ghế sau.
Chu Quyền thực sự không biết mình nên phản ứng ra sao, anh duỗi tay nắm chặt vô lăng, lái xe đi.
Xe chạy dọc trên con đường nhỏ, anh thoáng liếc về phía sau một cái.
Đúng lúc cô cũng đang nhìn anh.
Khóe mắt cô còn ửng hồng, song ánh mắt lại sáng ngời, trong đó chứa chút sợ hãi, nhiều hơn cả là hy vọng.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, Chu Quyền đã nhận ra sự trẻ tuổi của cô.
Không liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay/3456454/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.