Nhật Hưng đi thi hai ngày, mình cũng lấy hết can đảm tâm sự với bố mẹ chuyện chọn ngành nghề tương lai. Mẹ mình không nói gì, nhưng bố mình tức giận lắm, một mực không cho mình chuyển khối, hay thay đổi nguyện vọng học y. Dù có cố gắng nói cho bố hiểu về về cảm xúc hiện tại, về việc mình không thể tiếp tục theo đuổi ngành nghề ấy, bố mình nằng nặc cho rằng mình lo yêu đương, chểnh mảng chuyện học.
Một tuần không có Nhật Hưng, mình gặp đủ thứ chuyện tâm lí. Nhưng mà điều không ngờ nữa là vào ngày đi thi cuối, Nhật Hưng gặp chuyện... Mình chỉ nghe nói trong quá trình thi, cậu ấy ói mửa rất nhiều, thậm chí thân nhiệt tăng cao đến mức phải nhập viện. Bố mẹ Nhật Hưng cũng ngay lập tức đi Đà Lạt ngay trong đêm để đón cậu ấy về.
Tối hôm đó, mình không ngủ được, cũng hoàn toàn mất tập trung. Mình luôn túc trực điện thoại, dẫu biết rất có thể sẽ không nhận được tin nhắn nào từ người bên kia. Mãi đến lúc đồng hồ báo tiếng chuông 2 giờ sáng, mình mới nhận được điện thoại từ bác Khuê, bác bảo mình không cần lo lắng, Nhật Hưng ổn rồi, bác dặn dò mình nhiều thứ, chủ yếu kêu mình bĩnh tĩnh, lo ngủ sớm, giữ gìn sức khỏe.
- Hưng dặn bác nhất định phải báo cháu một tiếng, để cháu đừng lo âu quá mà sinh bệnh.
Cho dù nghe được lời này, mình vẫn không thể chớp mắt, có ai có thể ngủ ngon khi người mình thương gặp chuyện đâu.
Đến sáng hôm sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593515/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.