Tối hôm chủ nhật đo, lớp mình cười nói xôn xao, ăn mừng đến tận đêm khuya, mình không cho Nhật Hưng uống rượu hay ăn gì lung tung, chỉ sợ ảnh hưởng đến vết thương. Cậu ấy ngoan ngoãn nghe lời từ đầu đến cuối, lâu lâu còn nghịch nghịch đuôi tóc đã bị cháy nắng của mình:
- Đừng nghịch nữa, để giờ tao đưa mày về nhé! Mất công bố mày lại quật cho một trận.
- Lo gì, có mày sức thuốc cho rồi mà, với lại mày nói như thể tao mới là em yêu của mày.
- Anh Hân, em Hưng.
Mình không nhìn cậu ấy, tiếp tục gắp một nhúm thịt bò vào bát Nhật Hưng. Cái đồ đáng ghét ngày nào vẫn tiếp tục đáng ghét như lúc đầu, cậu ấy không biết điều còn cố tình chọt chọt vô eo mình. Bỗng một tiếng "ting ting" vang lên từ điện thoại, vì lúc ấy khá ồn ào, mình cũng không để ý nhiều, nhưng Nhật Hưng thì có, cậu ấy cầm điện thoại lên, bày đặt "gia trưởng" hỏi:
- Anh nào nhắn tin cho đây?
- Cỡ em Hưng chỉ có anh Hân mới chịu được, còn anh nào nữa, giỏi thì mở lên đi.
Mình chỉ nói chơi chơi mà Nhật Hưng mở thật, còn biết mật khẩu của mình là "182164", bỗng nhớ đến mật khẩu điện thoại Samsung cũ của Nhật Hưng là "1708" và của con Iphone bây giờ đều là "170800", mình bất giác mỉm cười.
[Xin chào chị, em học lớp 10 Sinh, em muốn xin in4 của anh Nhật Hưng lớp chị được không?]
Mình chẳng bực tức, cũng không tỏ ý ghen tuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593512/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.