Và rồi, ngày hôm đó, trong cơn ngủ mê man, mình mơ thấy Nhật Hưng hôn mình. Chỉ là một nụ hôn thoáng qua ở chóp mũi, vậy mà mình lại chết chìm trong mật ngọt tới nỗi gió lạnh thổi tung vạt áo khoác mới chịu mở mắt. Sau khi tỉnh lại khỏi cơn mơ hết sức hoang đường ấy, mình tự hỏi bản thân có ám ảnh Nhật Hưng đến hóa cuồng không.
"KHÔNG ĐƯỢC. PHẠM GIA NHẬT HƯNG LÀ KẺ THÙ CỦA ĐINH NGỌC KHẢ HÂN. MÌNH GHÉT CẬU TA, GHÉT CẬU TA, GHÉT CẬU TA."
Mình lẩm nhẩm một hồi thì bỗng thấy lành lạnh sống lưng, gió heo hút thổi giữa đêm khuya. Dù bây giờ đã sang tháng hai, nhưng tiết trời mùa đông vẫn đang còn nỗ lực bám víu lấy cái ấm của xuân xanh, trời đêm ở một thành phố được mệnh danh là xứ sở sương mù như Bảo Lộc, lại càng lạnh lẽo.
Một số đứa trong lớp đã ngủ lăn quay, mình ngó nghiêng một hồi mà chẳng thấy ai còn thức hết, mở điện thoại thì đúng lúc từ hai giờ chuyển sang hai giờ lẻ một phút.
Hèn gì, giờ linh thế này, cảm giác sờ sợ cứ bám lấy người mình, đặc biệt mấy ngôi trường hay có linh hồn trú ngụ, lỡ đâu ma quỷ lung tung.
Mình giả bộ nhắm mắt lại, không nghe thấy gì, không biết gì cả. Nhưng kì lạ lắm các cậu ạ, mình vẫn nghe thấy tiếng bước chân, nhè nhẹ thế này thì mình đoán đó là ma nữ. Ủa nhưng ma cũng có chân hả ta?
Mình cũng tò mò, định mở mắt xem thử rốt cuộc là giống ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593476/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.