Chị Trương cố ý nói: "Đáng tiếc cho Lương tiên sinh và Từ tiểu thư. Nếu không phải chân của Lương tiên sinh bị thương, thì lúc này có lẽ con của hai người họ đã học mẫu giáo rồi." Nghe vậy, Tô Mộc không thể giải thích được nhìn chị. "Ai, cậu nhìn cái miệng của tôi này, nói nhiều nói nhiều. Xin lỗi Tô tiên sinh, tôi thật sự không cố ý." Chị liên tục xin lỗi rồi bỏ hoa quả đã được rửa sạch vào đĩa. "Dù sao thì bây giờ Lương tiên sinh và cậu đang hẹn hò, cậu không cần phải lo lắng. Dù Từ tiểu thư có xinh đẹp đến đâu, cô ấy cũng sắp kết hôn rồi." Thấy Tô Mộc không trả lời, chị cười hớn hở cầm đĩa hoa quả lên. Trước khi bước ra khỏi phòng bếp, Tô Mộc đột nhiên hỏi chị: "Chị Trương, chị thường xem phim truyền hình nào vậy?" "Hả?" Chị Trương sững sờ không phản ứng lại. Tô Mộc đút tay vào túi quần, dựa vào tường suy nghĩ một chút: "Chị rốt cuộc là đang xem phim truyền hình gì mới có thể dùng phương pháp xưa như trái đất để kích thích tôi như vậy?" "..." Chị Trương lập tức hiểu ý của y, giả ngu cười nói, "Tô tiên sinh, cậu đang nói cái gì vậy?" Tô Mộc nói như thật: "Kỳ thực, thủ đoạn này đối với tôi không dễ xài đâu."
Rốt cuộc, chính y mới là người yêu của Lương Hiệt. Nếu y có hiểu lầm gì thì cứ hỏi thẳng Lương Hiệt là được rồi, không cần phải lấy tin tức từ chị Trương. Từ Lâm nhìn y không lọt mắt là sự thật, nhưng bản thân Từ Lâm và Lương Hiệt không có loại ý tứ kia cũng là sự thật. Sự trầm mặc của Tô Mộc vừa rồi chỉ là lo lắng không biết chuyện của nhà họ Lương có ảnh hưởng đến Lương Hiệt hay không thôi. Và y không cần thiết phải ăn dấm chua, Tô Mộc không có thời gian để ăn. Ở đâu ra thời gian rỗi rãnh như vậy chứ? Tô Mộc đi thẳng tới, cầm lấy đĩa hoa quả từ tay chị Trương, lấy một quả dâu tây nhét vào miệng mình, sau đó một mình bước ra khỏi phòng bếp, để lại cho chị Trương một mặt lúng túng.
Khoảng nửa giờ sau, Tô Mộc gõ cửa phòng Lương Hiệt. "Lương Hiệt?" "Cửa không khóa." Giọng Lương Hiệt bên trong rất trầm ổn rõ ràng. Đợi khi Tô Mộc mở cửa, y nhìn thấy Lương Hiệt đang đọc mail bằng máy tính xách tay của mình: "Dâu tây hôm nay rất ngọt. Anh muốn ăn một chút không?" Lương Hiệt gật đầu, xoa nhẹ hai bên thái dương. Tô Mộc đi tới, đưa dâu qua: "Anh đang bận việc sao?" "Đã bận xong rồi." Từ năm trước, Lương Hiệt đã dùng số lợi nhuận từ cổ phần trong công ty của mình ở Lương gia hợp tác với bạn bè, thành lập công ty trò chơi. Thu nhập rất khá, tuy không bằng những ngày còn là thiếu gia xa hoa ở Lương gia nhưng ở thành phố C vẫn có thể mua được nhà và xe. Tấm thẻ anh thường đưa cho Tô Mộc là tiền do anh kiếm được. Ngoại trừ căn hộ này và lương hàng tháng của chị Trương, Lương Hiệt không lại đụng tới bất kỳ khoản tiền nào của Lương gia. Tô Mộc ngồi bên cạnh anh, ôm đĩa trái cây ăn dâu tây, mơ hồ nói: "Tối mai dùng bữa xong chúng ta đến siêu thị được không? Nước trái cây trong tủ lạnh đã hết rồi." Lương Hiệt nhìn nội dung trên màn hình, không chớp mắt nói: "Cứ để chị Trương ra ngoài mua là được rồi. Nếu bây giờ em muốn uống, anh sẽ cho người giao hàng đến tận nhà." Tô Mộc cảm thấy không cần thiết: "Em chỉ muốn chúng ta ra ngoài đi dạo một chút." Đột nhiên, Lương Hiệt đóng laptop lại: "Anh không muốn ra ngoài." Tô Mộc ngẩn người, thật lâu sau mới gật đầu, bắt đầu khó xử: "Anh, có phải tâm tình của anh không tốt không?" "Không có." "Rõ ràng là..." Tô Mộc đặt ngón tay lên ga giường, trong lòng nghĩ cách, "Chị Trương nói, anh vì Từ Lâm mà tâm trạng không tốt. Anh thích cô ta như vậy sao?" "Đừng nghe chị Trương nói bậy, lời của chị ta càng ngày càng nhiều." Lương Hiệt bất mãn mà trầm mặt xuống, "Từ Lâm và anh luôn chỉ là bạn bè, huống hồ Từ Lâm cũng đã có chồng rồi. Tô Mộc, đây là hiểu lầm." "Vậy thì sao anh lại nghiêm mặt như vậy, còn không đi siêu thị." Tô Mộc vừa tức giận, vừa nhét một quả dâu vào miệng Lương Hiệt "Nếu anh không nói em sẽ tức giận!"
Lương Hiệt còn chưa nói xong đã bị một quả dâu chặn miệng, hết cách rồi, anh đành phải nuốt quả dâu trong miệng, không có ý định thẳng thắn. Nhìn Tô Mộc vẫn rũ đầu, anh mới thành thật nói: "Anh ngồi xe lăn đi ra ngoài cùng em, em không cảm thấy mất mặt sao?" "Hả? Tại sao em phải cảm thấy mất mặt?" "...Gần đây em thường nhìn chằm chằm vào xe lăn của anh, em còn hỏi tại sao anh lại mua xe lăn điện. Tô Mộc, anh biết, yêu một người tàn tật không dễ dàng như vậy. Nếu em cảm thấy bất tiện, chúng ta có thể chỉ gặp nhau ở nhà." Đĩa trái cây trong tay Tô Mộc suýt nữa rơi xuống đất. Chết tiệt, hiểu lầm này quả thực bất tri bất giác mà lớn lên. Tô Mộc cả kinh đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Em, em không có ý đó! Em ước cả thế giới đều biết anh là bạn trai của em, tại sao em lại phải cảm thấy xấu hổ?" Cậu bị kích động đến hỏng người, hung hăng nói: "Em muốn cùng anh ra ngoài, mỗi lần như vậy em chưa bao giờ cảm thấy mất mặt, một lần cũng không có, thật đấy! Lương Hiệt, anh không thể hiểu lầm em như vậy! Nếu như, nếu như em cảm thấy mất mặt, vậy em còn chủ động mời anh ra ngoài đi dạo làm gì chứ? Em..." Tô Mộc nhất thời tức giận, hai mắt đỏ hoe. Dâu tây trên đĩa cũng đổi vị, chua như vị nho trên người y vậy. Lần này đổi lại Lương Hiệt ngẩn người, anh nhìn Tô Mộc ủy khuất, lập tức nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Anh vươn tay nắm tay Tô Mộc, nhanh chóng xin lỗi: "Là anh không tốt, em đừng kích động." Tô Mộc rũ mắt, khịt khịt mũi. "Tô Mộc, đừng nóng giận." Sao Tô Mộc có thể thật sự giận Lương Hiệt, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "... Vậy đi siêu thị?" Nếu Lương Hiệt đồng ý, Tô Mộc sẽ không tức giận. "Đi, đương nhiên là đi!" Lương Hiệt siết chặt tay y, còn muốn nói gì đó để dỗ dành y. Ai biết được, tâm trạng của Tô Mộc trong một giây liền trở nên sáng sủa. Một lúc sau, y thông báo với Lương Hiệt: "Tối nay em sẽ ở lại đây." "Anh đừng lo, em sẽ không nửa đêm bò lên giường anh giống như lần trước nữa." "......Ừm." Tô Mộc lấy một quả dâu tây: "Em đã nghĩ thông rồi." Lương Hiệt khó hiểu: "Cái gì?"
Tô Mộc xem như mình đã minh bạch, đối với Lương Hiệt không thể dựa vào ám chỉ, cũng không thể dựa vào quanh co lòng vòng, cho nên càng phải trực tiếp một chút. Lập tức Tô Mộc nở nụ cười xán lạn: "Giường của anh lớn như vậy, em có thể trực tiếp ngủ trên giường của anh." Ngủ trên sàn nhà xác thực không tiện táy máy tay chân. Cảm giác của Lương Hiệt thực sự rất đúng, từ lúc Tô Mộc từ H. quốc trở về, cả người y đều thay đổi. Nói một cách dễ hiểu là y trở nên thẳng thắn hơn, còn nói uyển chuyển một chút là y càng trở nên 'háo sắc đến không sợ trời đất'. Đêm đó, mặc kệ Lương Hiệt có đồng ý hay không, sau khi tắm rửa xong, Tô Mộc liền thỏa mãn nằm xuống bên cạnh Lương Hiệt. Y để lại một ngọn đèn nhỏ, âm thanh đặc biệt ngọt ngào: "Ngủ ngon." Dưới ánh đèn mờ ảo, hơi thở của hai người từ từ dồn dập. Tô Mộc xoay người, sờ soạng ôm Lương Hiệt, áp má vào cánh tay Lương Hiệt. Điều này làm cho Lương Hiệt không còn tâm tình muốn ngủ, hiện tại anh nóng lòng muốn Tô Mộc đến khách phòng. Đáng tiếc chính là, từ lần đầu tiên ngủ lại, Tô Mộc đều không bao giờ đến phòng khách. Lúc trước, Tô Mộc nằm trên sàn trong phòng của anh. Lúc này, Tô Mộc nằm trên giường của anh. Khoảng cách càng ngày càng gần, nhịp tim của Lương Hiệt lần nữa tăng nhanh.
Mà đồng dạng không ngủ được còn có Tô Mộc, y dùng hai má cọ cọ cánh tay của Lương Hiệt, thấy Lương Hiệt không phản ứng, y nuốt một ngụm nước bọt, tin tức tố trên người y chua xót. "Lương Hiệt, anh ngủ chưa?" "Chưa." Tay Tô Mộc chậm rãi trượt xuống đan vào những ngón tay Lương Hiệt: "Em, em có thể hôn anh được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]