Nghĩ ngợi lung tung, tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Có thể do trong đầu có việc phải làm, tôi thức dậy trước bình minh ngày hôm sau, nhưng tôi không ngờ hai tên Càn Long và Lô Ba Ba vô lo vô nghĩ còn dậy sớm hơn tôi.
Vừa mở mắt ra đã thấy hai tên kia trốn đi, chờ tôi xỏ giày đuổi đến, hai con hổ giấy kia đã biến mất.
Tôi vội vàng lấy điện thoại gọi cho Càn Long, hai ngươi đi đâu vậy?
Càn Long nhẹ giọng trả lời: "Mua bữa sáng, nửa giờ sau sẽ trở lại."
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi lại lấy ra giấy vay nợ quan sát, Hầu Lai Tử đưa cho tôi là bản sao giấy nợ, người vay là Triệu Hoàng Hà, một cái tên không thể nhìn thấy vào những năm 1970 và 1980. Tôi ước tính tuổi ông ta chắc cũng sêm sêm tuổi cha tôi.
Hầu Lai Tử nói cho tôi biết người đàn ông này tự mở một xưởng in màu nhỏ, trong tay tuyệt đối không thiếu tiền, nhưng lại không muốn trả nợ.
Đổi góc độ khác, Hầu Lai Tử là ai? Dám quỵt tiền ông ta, đầu tiên chứng minh Triệu Hoàng Hà này tuyệt đối không đơn giản, tùy tiện đi đòi chắc chắn không có tác dụng, phải làm sao đây? Quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn kêu la thảm thiết?
Tôi chán nản châm điếu thuốc, nhìn làn khói bốc lên nghi ngút và lao vào suy nghĩ.
Sau hơn hai mươi phút, Càn Long gọi điện thoại bảo tôi ra ngoài.
Khi đi đến đầu ngõ, tôi thấy họ ngồi chồm hổm trước một chiếc xe van màu xám bạc và ăn bánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-soi/1776535/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.