Dứt lời, Hầu Lai Tử tiếp tục cúi đầu chơi mạt chược, ý bảo tôi có thể cút đi .
Tôi hít sâu một hơi chưa từ bỏ ý định cầu xin hắn, Hầu gia, ngài có thể giơ cao đánh khẽ không? Nhà của tôi là thật sự không có tiền , nhưng tôi cam đoan số tiền còn lại chắc chắn sẽ trả lại cho ngài .
Hầu Lai Tử không kiên nhẫn ngẩng đầu nói: "Tao không chấp nhặt với đứa con nít như mày, gọi cha mày đến nói chuyện với tao."
Tôi vẻ mặt đau khổ ngồi xổm xuống thì thào: "Hầu gia..."
“Vụt” một cái, một ly nước nện lên mặt tôi, Lí Tuấn Phong đang ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, bước đến nhìn chằm chằm và chỉ vào mũi tôi chửi rủa: "Mày mẹ nó có phải không có lỗ tai không? Bảo mày cút liền cút, còn đứng trơ ra đó."
Đối mặt với Lý Tuấn Phong hung tợn, tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng khi nghĩ đến cha đang nằm trên giường bệnh, tôi vẫn như cũ không xoay người, tiếp tục thấp kém khẩn cầu: "Hầu gia, tôi..."
Lí Tuấn Phong nắm áo rồi đẩy tôi xuống đất, hung ác chửi: "Đồ lì lợm, mày không chịu cút thì đừng trách tao."
Một vài thanh niên khác đang ngồi trên ghế sô pha lập tức lao vào tôi như chó điên, một số người chặn tôi trong góc, giơ chân lên và đá vào người tôi một cách thô bạo.
Loading...
Tôi cuộn tròn hai tay ôm đầu trên mặt đất, chịu cơn mưa đấm đá, đồng thời hét lên:: "Hầu gia, làm người không thể không có lương tâm, Bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-soi/1776533/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.