Edit: Hâm Còi
Ra khỏi thang máy, Trì Lục từ chối ý tốt của Văn Hạo. Cô không muốn ra ngoài ăn, càng không muốn đi ăn cùng Văn Hạo. Văn Hạo thấy cô quang minh chính đại nói thế thì giật mình: “Không đi ăn sao?”
Trì Lục thẳng thắng nói: “Em muốn nghỉ ngơi trước.”
Đến mức này Văn Hạo cũng không miễn cưỡng nữa. Anh ta biết tính tình Trì Lục như thế nào, bên ngoài thì dễ nói chuyện nhưng thực tế lại cực kỳ cố chấp, quen biết cô đã hơn hai năm nên cũng không vội vàng làm gì.
“Được rồi, vậy em nghỉ ngơi cho tốt. Anh ở tầng trên, có chuyện gì gọi điện cho anh.”
Trì Lục gật đầu.
Phòng khách sạn rất lớn, ngoài cửa sổ chính là tòa nhà biểu tượng của Giang Thành. Rất nhiều du khách tới đây sẽ qua bên đó chụp ít ảnh lưu niệm.
Lúc Trì Lục đến Giang Thành lần đầu tiên, bừng bừng khí thế lôi kéo Bác Diên đi khắp nơi. Ngày đó, lần đầu tiên cô mang giày cao gót, nhưng bởi vì địa điểm nổi tiếng, người xếp hàng rất nhiều, Trì Lục đứng một hồi cảm thấy mệt mỏi, chân đau đến mức chẳng muốn đi nữa. Cô ôm Bác Diên vừa làm nũng vừa oán trách, yếu ớt đến mức anh cũng hết cách. Cuối cùng, Bác Diên vừa khích lệ đủ đường, vừa kéo cô cõng trên lưng, khiến những người chung quanh ngoái đầu lại nhìn bọn họ.
Khi đó Trì Lục bị đứt sợi dây e thẹn, lại chẳng biết ngượng ngùng là gì. Cô ôm cổ Bác Diên, lối hết những lời khuyên nhủ ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-rang/2889052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.