Edit: Hâm Còi
Bước chân Bác Diên bước chậm lại, hạ mắt nhìn cô chăm chú. Môi anh hơi mím, nghe giọng cô nhẹ nhàng nhắc đến quá khứ, cảm xúc khó tả dường như đang cuồn cuộn trong anh.
Cô nói – Đã lâu không gặp!
Bác Diên thu cảm xúc lại, đưa mắt nhìn về người đàn ông bên cạnh cô nói: “Văn tổng, ở đây nếu có vấn đề gì xảy ra xin mời thì liên hệ với quản lý Trần.”
Trần Tư Vân bị gọi tên, nhìn về phía hai người họ: “Văn tổng, cô.. Trì.” Cô ta cười: “Có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Văn Hạo gật đầu: “Được. Vất vả rồi.”
Anh mắt Trần Tư Vân ánh lên nét cười: “Không có gì, đây là việc tôi nên làm.”
Trì Lục không muốn đứng đây nghe bọn họ anh anh tôi tôi những lời sáo rỗng, cô nói Văn Hạo một câu rồi trở về sàn diễn của mình. Cô phân phó cho Viên Viên quay video mỗi lần cô trình diễn, cố gắng cải thiện để đạt tới trình độ hoàn hảo.
Hai bên sân khấu chữ T có rất nhiều hàng ghế dành cho khách tham dự tối nay. Mà lúc này đây, ghế bên trái sân khấu vốn không ai dám ngồi, giờ có hai người đang an vị.
Trì Lục có thể cảm giác được ánh mắt ai đó đang rơi trên người mình. Cô hơi chột dạ muốn nhìn sang nhưng thói quen nghề nghiệp khiến cô không được phép phân tâm
Sau khi giao phó toàn bộ chi tiết công việc, ngay lập tức Bác Diên và Trần Tư Vân “tùy ý” tìm một nơi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-rang/2889048/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.