Edit: Hâm Còi
Cho tới lúc yên vị trên máy bay cô vẫn có cảm giác mình đang nằm mơ. Trì Lục không ngờ anh sẽ đến tiễn cô, càng không thể tin được Bác Diên nói đưa cô đi là cách đi cùng cô như thế này.
Trì Lục nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang chăm chú xem điện thoại.
Nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, Bác Diên liếc cô, tắt màn hình di động: “Sao thế?”
Dáng vẻ lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh nhưng người đó hoàn toàn không nhận ra mỗi một hành động đều đánh thẳng vào tâm trí Trì Lục.
Cô mím môi: “Lúc nãy quên không hỏi, ngày mai anh không đi làm sao?”
Bác Diên: “…”
Giống như anh đang tìm câu trả lời, một lúc sau mới nói: “Ừ.”
Trì Lục nghe vậy cũng không biết tiếp tục hỏi gì nữa. Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đêm sân bay có phần mênh mông tịch mịch, dưới đèn đường đôi khi nhìn thấy vài người còn đang làm việc đi tới lui.
Người bên cạnh không nói chuyện, Bác Diên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào gò má cô gái, rồi từ từ di chuyển lên.
Cô nhìn bên ngoài qua khung cửa, còn anh đang nhìn cô.
Trì Lục không hỏi lý do vì sao Bác Diên đi cùng, anh cũng chưa nói lý do. Nhưng trong thâm tâm hai người đều rõ ràng.
Trì Lục biết ý định của anh, Bác Diên biết vì sao cô không làm thế. Không cần nói ra thành câu, giữa hai người đã xảy ra quá nhiều vấn đề, một hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-rang/2889031/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.