Edit: Haan 
Nhìn vẻ mặt của cô, Bác Diên cười nhẹ, thấp giọng: “Em thích không?” 
“Vâng. Em thích lắm.” 
Trì Lục mím môi, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh: “Còn nữa.” 
Bác Diên bất ngờ, ngẩn ra: “Cái gì? “ 
Đối mặt với hình ảnh trong đôi mắt anh, Trì Lục thẳng thắn: “Món quà anh chuẩn bị cho em vào ngày tốt nghiệp, chắc chắn không chỉ có một bó hoa và một tấm thiệp. Còn những thứ khác thì sao?” 
Nghe vậy, Bác Diên cảm thấy có chút buồn cười. 
Một Trì Lục như thế, anh đã gặp rất lâu về trước. Trước kia, Trì Lục cũng sẽ mặt dày như vậy mà đòi quà anh. 
Giữa cô và Bác Diên, hiếm khi ngượng ngùng điều gì, nếu cô muốn cô sẽ nói thẳng, không khách khí bao giờ. 
Nghĩ vậy, anh không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn cô: “Sao còn có người chủ động đòi quà như thế?” 
“Ừm.” Trì Lục chỉ chính mình, “Nếu lúc trước anh chưa từng thấy qua, thì bây giờ em cho anh thấy rồi đó.” 
Bác Diên bất đắc dĩ cười. 
“Có.” Anh nhìn cô với đôi mắt sáng quắc và thì thầm: “Sẽ bổ sung lại cho em sau.” 
Trì Lục nhíu mày, “Vì sao không phải bây giờ?” 
“……” 
Bác Diên im lặng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa đến lúc.” 
Trì Lục ngẩn người vài giây, chợt hiểu được. 
Cô mím môi, ngấp nghé nói: “Hình như vậy… chuyện đó nói sau, anh nhớ là được rồi.” 
Bác Diên tốt tính đồng ý: “Được rồi.” 
Sau bữa tối, Bác Diên đưa cô đến khu vườn nhỏ mà cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-rang/2888982/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.