Edit: Haan
Nhìn bộ dạng trầm mặc của Trì Lục, Bác Diên có chút luống cuống.
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút, cúi đầu: “Thật sự không gặp phải chuyện gì cả, anh sống rất tốt.”
“Thật sao?”
Trì Lục ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rực rỡ nhìn chằm chằm vào anh, làm cho anh không còn chỗ nào trốn thoát.
Trong nháy mắt, Bác Diên chợt không đành lòng.
Anh nhìn chăm chú trong chốc lát, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Thật, không lừa em.”
Ánh mắt Trì Lục nhìn thẳng vào anh, từng tấc từng tấc một đảo qua biểu tình rất nhỏ trên mặt anh, một chút cũng không bỏ sót.
Trong lòng cô biết, Bác Diên đã lừa cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Bác Diên nhìn khóe miệng cô giật giật khóe miệng, cảm thấy buồn cười, “Chạy tới đây chỉ vì hỏi anh chuyện này sao?”
Trì Lục gật đầu: “Coi như là vậy đi.”
Bác Diên giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, anh là một người đàn ông trưởng thành, có thể sống trong hoàn cảnh tệ hơn nhiều. Thầy Bác có bao nhiêu năng lực, không phải em biết rõ sao.”
Chính bởi vì biết rõ, Trì Lục mới không cách nào tưởng tượng được sự ủy khuất của anh lúc đó.
Cô gần như có thể hình dung được, Bác Diên đến công ty làm, sau đó bị sa thải. Có lẽ anh sẽ không biểu hiện sự suy sụp thất bại, nhưng trong lòng nhất định có cảm giác.
Có thể là buồn, có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-rang/2888970/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.