Rời khỏi biệt thự Cảnh gia, Cảnh Bảo lại thở dài một hơi.
“Sao lại là mình chứ. Vừa nhìn thôi cũng đủ để mình tè ra quần rồi. Ánh mắt đó rất đáng sợ.”
Rất đúng lúc vừa đến cửa, Cảnh Bảo thật sự muốn ngã ngửa khi nhìn thấy Cảnh Phong.
Cảnh Phong nhìn anh ta.
Cảnh Bảo nuốt nước bọt.
“Anh, anh Phong. Ông nội, em đến theo lời dặn dò của ông nội. Đúng là như vậy.”
“Nói thẳng vào vấn đề. Tôi không rảnh rỗi ở đây nghe cậu nói nhảm.”
Vẫn giọng nói lạnh nhạt ấy.
“Ông nội muốn gặp chị dâu. Ăn bữa cơm gặp mặt. Em tuyệt đối không biết gì đâu. Là ý của ông.”
Cảnh Bảo cố gắng giải thích.
“Nói xong rồi.”
“Vâng! Em nói hết rồi.”
“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cậu ve vãn ở đây.”
“Em đi ngay đây.”
Cảnh Bảo cứ như người máy lập tức lên xe rời khỏi, đến nhìn lại cũng không dám.
Cảnh Phong nhếch môi.
“Tôi chơi với hai mẹ con cậu.”
Anh khởi động chiếc moto rời đi.
Cảnh Bảo đổ xe ở góc khuất cách đó không xa lẩm bẩm.
“Anh ta muốn đi đâu.”
Cuối cùng, vẫn quyết định bám theo sau.
Cảnh Phong thừa biết anh ta bám theo còn cố ý giảm tốc độ. Nếu như bình thường, ai sẽ đuổi kịp con moto của anh.
[…]
Nghĩa trang S.
Mẹ anh là chính thất vậy mà không chôn ở phần mộ họ Cảnh. Ngược lại, họ mang mẹ anh đến một nơi xa xôi như vậy. Đơn giản vì sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3454440/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.