Cảnh Phong tay đút vào túi, bước xuống.
Phan Liễu nghe anh nói như vậy cũng không hỏi thêm gì về chuyện này nữa.
"Con dậy rồi thì vào cùng ăn sáng. Mẹ và Thư Di có chuẩn bị vài món. Hy vọng con sẽ thích."
Cảnh Phong gật đầu.
"Sau này hai người không cần vất vả như vậy. Nếu như không hợp khẩu vị cứ trực tiếp đổi người. Đến khi vừa ý thì thôi."
Tất cả nghe câu này, quản gia liền sợ đến toát mồ hôi trán.
Phan Liễu liền lên tiếng nhưng câu sau lại ngập ngừng.
"Không phải vậy đâu. Mẹ và Thư Di cảm thấy mình..."
Cảnh Phong đẩy nhẹ gọng kính.
"Điều là người một nhà. Không phải mẹ đã giao Thư Di cho con. Tất nhiên, chăm sóc cho mẹ và em ấy đều là việc nên làm."
Phan Liễu càng nghe càng cảm thấy hài lòng. Đúng là con rể tốt.
Chỉ có Trần Thư Di là sắc mặt biến hóa vô cùng. Nghe anh gọi Thư Di thân thiết như vậy lại càng khiến cô xấu hổ. Giữa hai người chắc chỉ ràng buộc bởi một tờ giấy nhỏ thôi.
Anh đặt tay lên vai cô.
"Ăn sáng thôi. Em phát ngốc ở đây luôn à."
"Hả... Ai phát ngốc chứ. Anh thì có."
Miệng cô lẩm bẩm. Mặc dù vậy, cô đã không còn cảm giác xa lạ với anh như trước.
Phan Liễu nhìn hai người như vậy cũng an tâm rất nhiều. Cứ ngỡ đến đây sẽ có nhiều ràng buộc nhưng hoàn toàn ngược lại. Con gái bà liệu có hiểu hàm ý mà Cảnh Phong nói không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3454436/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.