Cô vội vàng khép cửa lại.
Cảnh Phong đưa tay dễ dàng chặng cửa.
"Em trốn cái gì."
"Anh... Sao tự tiện vào đây. Tôi..."
Chân cô khép lại đưa lưng về phía anh. Đơn giản vì hiện tại cô không mặc đồ lót. Đúng là xấu hổ chết mất. Hy vọng anh sẽ không để ý đi.
Cảnh Phong im lặng không nói lời nào. Anh nhìn chiếc áo sơ-mi trắng của mình phủ qua đến giữa đùi cô.
Trần Thư Di cảm giác cả người nóng rực bởi ánh mắt Cảnh Phong nhìn mình. Hoặc do chính cô tự suy nghĩ.
Cảnh Phong nhìn cô qua tấm gương phản chiếu, cả người đều nhuộm màu hồng nhạt.
Âm thanh khi cửa đóng lại khiến cả người rung lên.
Cảnh Phong vòng tay qua eo nhỏ, đầu tựa vào hõm vai cô.
Lúc này, Trần Thư Di mới ngẩng mặt lên nhìn. Hình ảnh hai người đều được gương phản chiếu rõ ràng. Vậy là nãy giờ... Cô khóc không ra nước mắt.
"Tôi... Anh yên tâm. Tôi sẽ giặt sạch sẽ trả lại anh mà. Chẳng lẽ, anh ích kỷ với tôi một cái áo chứ. Tại tôi không biết quần áo đã mang đến đâu."
Càng nói giọng cô càng nhỏ.
"Em thật thơm."
"..." Trần Thư Di. Thơm cái đầu anh. Tôi thấy thơm tho gì đâu.
Cô gỡ lấy tay anh ra khỏi eo mình nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
"Anh ra ngoài được không. Tôi đi tìm quần áo của mình. Sẽ giặt trả anh ngay."
Cảnh Phong hôn nhẹ lên cổ cô.
"Không cần. Tôi thấy em mặc rất đẹp."
Trần Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3454433/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.