Sau khi Tiêu Viêm mở mắt ra, mảnh không gian tràn ngập khí tức sinh mệnh này đột nhiên xuất hiện một chút dao động kỳ dị...
Mọi người đều nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm bên trong gốc cây cổ thụ. Trong giây lát, tất cả mọi người dường như cảm giác được sự từng trải, nhìn thấu vạn vật trên thế gian. Loại tang thương này, xâm nhập linh hồn của con người, không cách nào giả bộ.
"Tiêu Viêm ca ca..."
Thấy Tiêu Viêm mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp của Huân Nhi tràn ngập kinh ngạc cùng vui mừng.
"Ánh mắt của tên này quá dọa người rồi!" Ngược lại với Huân Nhi, đám người Hồn Ngọc liếc nhìn nhau, trong lòng có cảm giác khác hẳn. Trong cảm nhận của bọn hắn, ánh mắt Tiêu Viêm đang nhìn chăm chú vào bản thân mình. Bọn hắn cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng bộc lộ ra trước mặt Tiêu Viêm vậy. Loại cảm giác này làm cho bọn hắn cực kỳ không thoải mái.
Cả mảnh không gian đều im lặng, ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Tiêu Viêm đang ở bên trong Bồ đề cổ thụ. Trước kia, chỉ trong sách cổ bọn họ mới thấy được chuyện về người có thể tu luyện dưới cây bồ đề. Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn không biết được sau khi tu luyện xong thì sẽ có thay đổi gì.
Ở bên trong Bồ đề cổ thụ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, sắc mặt Tiêu Viêm có chút mờ mịt. Ánh mắt chậm rãi nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở đám người Huân Nhi. Đôi mắt tràn ngập tang thương cùng hỗn loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721334/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.