Quang mang trắng xóa tràn ngập tầm nhìn, Tiêu Viêm mờ mịt đứng ở trong mảnh thế giới bị màu trắng bao phủ này, chung quang không có một thân ảnh nào khác, với lại chẳng biết tại sao, trí nhớ của hắn tựa hồ trong lúc này có chút hỗn loạn.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Viêm nhíu mày thì thào tự nói. Một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu, ở cách hắn không xa, có một vầng sáng. Hắn chần chờ một chút rồi bước từng bước đến gần vầng sáng, sau đó bước vào.
Khoảnh khắc bước vào vầng sáng đó, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt thôi nhưng Tiêu Viêm lại cảm giác như mấy chục, mấy trăm năm đã trôi qua vậy. Mà trong này, đầu óc đang có chút mờ mịt của hắn lại đột nhiên chấn động, một mảnh thảo nguyên xanh thắm thay thế cho thể giới trắng xóa kia, xuất hiện trong ánh mắt của hắn.
"Nơi này là... Cổ vực Mãng Hoang?"
Nhìn thấy trước mắt là một mảnh thảo nguyên khổng lồ, Tiêu Viêm mờ mịt lẩm bẩm nói. Trong trí nhớ hỗn loạn, nơi này khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc.
Thân thể đứng giữa không trung, mục quang đảo qua khắp bốn phía, vẫn chỉ thấy có một mảnh bình nguyên trống rỗng. Cả thiên địa đều hiện ra một khí tức đầy cô tịch. Nơi này dường như chỉ có một mình hắn tồn tại...
"Grào!"
Ngay lúc Tiêu Viêm đang quan sát thì trong thiên địa đột ngột vang lên một tiếng rống kinh thiên động địa. Thú triều đỏ như máu chợt cuốn tới từ cuối chân trời, qua vài cái chớp mắt đã xuất hiện trong phạm vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721330/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.