Trong rừng trúc, nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Tiêu Viêm, sau đó lại nhìn về phía căn phòng trúc u tĩnh, Cổ Nguyên chỉ có thể thở dài một tiếng. Dù thân là cha Huân Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thân cận với một nam tử như vậy.
"Chắc ngươi đã gặp Tiêu Huyền rồi?" Bước dưới ánh trăng, Cổ Nguyên chậm rãi đi về phía Tiêu Viêm, thản nhiên nói.
Tiêu Viêm hơi nao nao, ngập ngừng nói: "Dạ, đã gặp rồi."
"Ta cảm ứng được huyết mạch lực trong cơ thể ngươi. Nói vậy, chắc nó chính là phần cuối cùng của Tiêu tộc." Cổ Nguyên chắt lưỡi, thở dài nói: "Cũng thật khổ cho Tiêu Huyền, vì bảo tồn một mầm mống cuối cùng cho Tiêu tộc, tự nguyện biến bản thân thành bộ dạng như vậy."
Tiêu Viêm yên lặng, hắn tự nhiên hiểu được rằng Thiên Mộ này thật ra là một nhà giam khổng lồ. Mà những năng lượng thể như Tiêu Huyền chính là tù phạm bên trong. Mặc dù họ có thể tồn tại theo một phương thức khác, nhưng lại phải chịu đựng giày vò từ sự cô độc vô tận.
"Cổ Nguyên tiền bối, không có cách nào để giải thoát sao?" Giọng Tiêu Viêm có chút trầm thấp hỏi.
"Ít nhất, ngay cả ta cũng không có năng lực này. Nghe nói Thiên Mộ là thứ do một vị Đấu Đế sáng tạo ra từ rất lâu trước. Muốn phá vỡ quy tắc của nó, giúp cho Tiêu Huyền giải thoát thì có lẽ ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới này…" Cổ Nguyên nhẹ lắc đầu. Khi nhắc tới hai chữ Đấu Đế, Tiêu Viêm có thể rõ ràng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721279/chuong-1365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.