Trên mảnh đất màu nâu xám này, sương mù nhàn nhạt chậm rãi phiêu phù theo gió. Thế giới mông lung gây cho người khác một cảm giác hết sức thần bí. Dưới sự tĩnh mịch hoang vu này, ngay cả thời gian đều như mất đi khái niệm.
Ở một nơi trên vùng đất, vài đạo thân ảnh đang ngồi vây quanh đống lửa. Ánh lửa chiếu rõ khuôn mặt họ, rõ ràng là nhóm người của Tiêu Viêm. Chỉ có điều, so với trước kia, bây giờ nhìn họ càng thêm phần thâm thúy và nội liễm.
"Nếu ta đoán không nhầm, bây giờ chúng ta ở sâu trong tầng thứ ba. Nếu ngày mai còn tiếp tục khởi hành thì phải cẩn thận một chút. Đây mới chính là nơi nguy hiểm nhất ở Thiên Mộ này." Cổ Thanh Dương ngẩng đầu, nhìn phía xa xa u ám, mỉm cười nói.
"Ba tháng này chúng ta không gặp được bất cứ ai. Xem ra, bọn họ đều chọn cho mình một nơi an toàn để tu luyện." Huân Nhi nhẹ giọng nói.
Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, từ lúc tiến vào tầng ba tới giờ đã được ba tháng. Trong ba tháng này, bọn họ trực tiếp tiến vào khu vực sâu trong Thiên Mộ. Nhưng do ven đường có một số năng lượng thể mạnh mẽ ngăn cản nên hành trình cũng khá gian nan. May mắn là dưới sự liên thủ của mấy người, cuối cùng cũng thành công tiến vào nơi đây.
"Ài, Thiên Mộ này quả không đơn giản như trong tưởng tượng. Lần trước suýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ này rồi." Cổ Hoa tiện tay đem cành cây bên cạnh ném vào đống lửa, bất đắc dĩ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721263/chuong-1349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.