Trên quảng trường, người nào người nấy đều trợn mắt hốc mồm nhìn nam tử đột nhiên xông tới rồi nắm lấy tay của Vân Vận kia. Trong lúc nhất thời, cả quảng trường vì thế mà trở nên yên tĩnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ngươi...Tiêu Viêm? Ngươi...sao ngươi lại tới đây?
Tuy khuôn mặt đã đỏ lên, nhưng Vân Vận vẫn kinh ngạc nhìn qua người thanh niên đang nở nụ cười hài hước bên cạnh. Một lát sau, rốt cuộc nàng đã không nhịn được mà kêu lên thất thanh.
- Ngươi gặp nạn, chẳng lẽ ta không thể ra tay giúp đỡ sao?
Tiêu Viêm nhìn người nữ tử có dung nhan tuyệt thế này, âm thanh cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Là...Yên Nhiên?
Vân Vận hơi ngẩn ra, chợt hiểu nguyên nhân vì sao người này lại biết mình đang gặp nạn. Cảm thấy bàn tay của mình hơi ấm lên, Vân Vận vội vàng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Tiêu Viêm, giọng nói mang vài phần trách móc, nói:
- Nơi này là Hoa tông, sao ngươi lại lỗ mãng làm loạn như vậy?
- Ngươi trốn ta nhiều năm như vậy, đã thấy đủ chưa?
Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, hỏi.
- Ai trốn ngươi...
- Người tới là ai? Hãy xưng tên ra, sao dám tới Hoa tông ta làm loạn?
Nữ tử mặc áo cẩm bào kia đưa mắt nhìn Tiêu Viêm, lạnh giọng quát lên. Hai người kia tỏ vẻ thân mật như thế, chẳng lẽ đây là trợ thủ Vân Vận tìm đến?
- Ngươi có thể xem ta như là bạn lữ của Vân Vận...
Tiêu Viêm liếc nhìn nữ tử mặc cẩm bào một cái, thản nhiên nói.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721197/chuong-1283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.