Tiêu Viêm chăm chú nhìn vào phiến hư không bên trong Thánh Đan thành, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Bàn tay hắn vuốt vuốt trán, bởi vì tiếng quát kinh khủng kia mà lúc này đầu Tiêu Viêm có chút mê muội.
- Không hổ là Đan Tháp, lại có cường giả kinh khủng như thế!
Tiêu Viêm khẽ thở dài một hơi rồi cười khổ. Trước đó, chủ nhân tiếng quát chưa từng hiện thân nhưng liền một câu đã chấn vỡ linh hồn hắn. Năng lực bậc này, ít nhất đã là Bát phẩm Luyện dược sư mới có thể làm được.
Dần dần trấn định tâm tình, Tiêu Viêm đảo mắt qua nhưng chợt ngẩn người. Bởi vì giờ phút này trong viện tràn đầy không khí tươi mát. Cỏ non xanh mượt vươn lên còn mặt đất vốn dĩ khô vàng thì giờ phút này lại bừng bừng sinh cơ.
- Đây là?
Tiêu Viêm chau mày. Hắn nhớ rõ lúc ban ngày nơi này còn chỉ có một bụi cỏ dại nho nhỏ mà thôi. Hiện tại sao lại trở thành bộ dạng này?
- Chẳng lẽ là vì nguyên nhân lúc trước?
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Tiêu Viêm đột nhiên hồi tưởng về khi mới vừa rồi bị tinh không dẫn dắt, hắn trong lúc mơ hồ đã tiến nhập một loại trạng thái huyền diệu.
Nghĩ đến đây Tiêu Viêm khép hờ mắt lại nhưng một lát sau chợt mở ra, bên trong không thể che dấu được vẻ khiếp sợ lẫn vui mừng tột độ. Giờ đây, linh khí bao phủ tràn ngập linh hồn tựa hồ nồng đậm hơn trước kia không ít.
Tiêu Viêm hầu như không biết gì về Tiên cảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721037/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.