Loại biến hóa này cũng không rõ ràng lắm nhưng vẫn khiến đám người Diệp Trọng có cảm giác kỳ dị. Tiêu Viêm hiện tại so với Tiêu Viêm trước khi bế quan càng thêm sắc bén.
Tiểu Y Tiên và Thiên Hỏa tôn giả bên cạnh đó cũng thoáng giật mình vì một màn này. Tiểu Y Tiên còn tốt nhưng vẻ mặt Thiên Hỏa tôn giả lại đăm chiêu suy nghĩ.
Tiêu Viêm ra khỏi Luyện đan thất, nhìn thấy nhiều người như vậy cũng hơi kinh ngạc, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Diệp Trọng trưởng lão, không cần phải long trọng như thế này chứ?
- Ha ha…
Nghe vậy, Diệp Trọng thoạt tỉnh táo lại, cười cười. Lúc này mới phất tay bảo tộc nhân rời đi, tự thân tiến lại gần, cười nói:
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi Thánh Đan thành. Ngài chuẩn bị xong hết chưa?
Tiêu Viêm gật đầu. Không nghĩ tới thời gian mình bế quan lại nhanh như vậy, nháy mắt đã trôi qua gần một tháng.
- Tiêu Viêm tiên sinh, ngài hẳn không có chuyện gì chứ?
Diệp Trọng nhìn Tiêu Viêm, ở khoảng cách gần như vậy, lão cảm nhận được áp lực nhàn nhạt. Loại áp lực nằm sâu trong linh hồn, làm người ta khó có thể kháng cự. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối với vấn đề của Diệp Trọng, Tiêu Viêm nghi hoặc cau mày nói:
- Ta có thể có chuyện gì?
Nhìn bộ dáng hắn, hình như cũng không rõ ràng lắm những biến ảo nhỏ của mình.
Nhìn thấy Tiêu Viêm mù mờ hỏi lại như vậy, Diệp Trọng ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/721033/chuong-1119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.