Tại nơi tận cùng của núi đồi bạt ngàn, có một thân ảnh gầy gò chậm rãi bước ra từ khu rừng u ám rậm rạp. Khi bóng người này vừa xuất hiện, một mùi máu tanh bỗng nhàn nhạt lan tràn khắp không gian, nhất thời, trong phạm vi mười dặm vuông, phàm là Ma thú ngửi thấy mùi máu tươi ấy, đều chấn động kinh hoảng, vội vàng cụp đuôi chạy thật xa.
Đi hết vùng rừng núi này, cũng đã tiêu tốn của Tiêu Viêm hơn hai mươi ngày. Trong hai mươi ngày đó, hắn lấy đất làm giường, lấy trời làm màn, tuy vô cùng gian khổ, nhưng cõi trời đất mênh mông này đích thực là một nơi tôi luyện tốt nhất. Tiêu Viêm hôm nay, nhìn có vẻ xác xơ tơi tả, vô số vệt máu khô bám chặt vào y phục, tóc tai tán loạn, không khác gì người rừng, thế nhưng cái cảm giác nguy hiểm toát ra từ người hắn trước kia tựa hồ đã tan biến đâu mất. Mãi khi hắn ngước mặt lên, tận sâu trong đáy mắt ẩn hiện một tia sát khí vô cùng lăng lệ, mới biết khí tức nguy hiểm kia thật ra không tiêu thất mà là thu liễm đi rất nhiều.
Một kẻ bề ngoài không bắt mắt, nhưng bên trong ẩn chứa vô tận sát khí, mới chân chính là kẻ nguy hiểm, bởi hắn có thể ngay lúc ngươi không chú ý nhất, một đao lấy mạng của ngươi.
Đứng trên đỉnh của dãy núi, nhìn đường lớn xa tít dưới chân, thấp thoáng lui tới vài bóng người, âm thanh nói cười xôn xao của thế tục văng vẳng truyền lại, khiến Tiêu Viêm có chút thất thần. Tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720898/chuong-984.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.