Nhìn giữa sân chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tình thế chiến đấu đột nhiên đảo ngược, mọi người chung quanh quảng trường đều ngạc nhiên mở to hai mắt, rất khó tưởng tượng, bên trong đoàn Tiêu Lệ luôn luôn ít có đối thủ, dĩ nhiên có chút không thể giải thích được lại thua Tiêu Viêm nhỏ hơn bảy tám tuổi.
Giữa sân, nhìn mũi thương trước ngực, Tiêu Lê cũng ngạc nhiên một hồi lâu mới từ từ phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đảo qua Tiêu Viêm trước mặt đang mỉm cười, không khỏi tấm tắc lắc đầu, sợ hãi than:"Tiểu tử kia, không nghĩ tới a, dĩ nhiên ẩn giấu sâu đến như vậy? Lấy thực lực mà ngươi thể hiện ra, cũng không giống một người chỉ vẻn vẹn là nhất tinh cấp bậc đấu sư bình thường a."
"Aa, may mắn thôi." Cười lắc đầu, Tiêu Viêm cầm trường thương cắm trên mặt đất, sau đó đi tới chỗ để huyền trọng xích cách đó không xa, vừa muốn cầm lên, Tiêu Lệ một bên tươi cười ngăn cản hắn lại.
"Để cho ta tới thử xem, xích tử này của ngươi... Tựa hồ có điểm cổ quái a." Tiêu Lệ tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm cự đại xích tử trên mặt đất, cười dài nói.
"Ách?"Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi sửng sốt, chợt cười gật đầu lui ra phía sau một bước, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ hài hước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Lê chà xát hai tay, chậm rãi đứng cạnh huyền trọng xích, bàn tay co dũi, sau đó gắt gao cầm lấy chuôi xích, nhẹ thở ra một hơi, bàn tay tùy ý kéo kéo, mà theo bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720102/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.