"Thiếu gia, rời giường nhanh..."
Sáng sớm, Thanh Lân hai tay chống trên eo nhỏ nhẹ giọng hô, khuôn mặt xin xắn nhỏ nhắn, có chút bất đắc dĩ nhìn trên giường nọ một ổ chăn mền vang tiếng ngái ngủ của Tiêu Viêm.
Đang lúc Thanh Lân huyên náo kêu, TiêuViêm mơ mơ màng màng cũng mở mắt ra, cố gắng mở mắt, miễn cưỡng nhấc người dậy, dở khóc dở cười nhìn bên cạnh cái miệng nhỏ nhắn đang dẩu lên của Thanh Lân, thở dài một hơi, đành phải buông tha cho cái ý niệm tiếp tục lười biếng trên giường trong đầu ra, để Thanh Lân cặp bàn tay nhỏ non nớt kia ôn nhu hầu hầu hạ hạ, thay trang phục, sau đó nhanh chóng đem quần áo mặc vào.
"Thiếu gia, người cũng không nên trách Thanh Lân quấy rầy mộng đẹp của Người, hôm nay là Mạc Thiết dong binh đoàn mỗi ba tháng một lần tổ chức trắc nghiệm, cũng là ba tháng một lần là lúc náo nhiệt nhất bên trong binh đoàn, cũng là người đêm qua nhắc nhở Thanh Lân, nhất định phải đúng lúc gọi người thức giấc, nếu không..." Thanh Lân nói đến chỗ này, trên khuôn mặt xin xắn nhỏ nhắn thoáng hiện lên một nét nhàn nhạt ửng đỏ, thanh âm thấp không thể nghe thấy nói:
"Nếu không gọi người thì mông của Thanh Lân phải gặp nạn." (dg: ta ngất…)
"Khụ..." Sáng sớm vừa mới rời giường, đúng là lúc nam nhân dục vọng thịnh nhất, mặc dù Thanh Lân trước mặt tuổi tác mới mười ba mười bốn, nhưng có lẽ là bởi vì duyên cớ do nhân xà huyết mạch đồng thể, nên thân hình xinh xắn linh lung, cái nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720100/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.