Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai
Tại một chỗ trên cồn cát, Tiêu Viêm nữa người trên xích lõa, lông mày đang nhíu chặt nhìn bản đồ trong tay, tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc, đã qua hơn mười ngày thời gian, mà trong hơn mười ngày đi bộ này, Tiêu Viêm cuối cùng cũng đã đến gần phạm vi hỏa diễm trên bản đồ, nhưng tới ngày hôm qua sau khi tiến vào trong phạm vi, Tiêu Viêm trải qua cả ngày tìm tòi, vẫn như cũ không phát hiện bất cứ dấu vết gì liên quan đến hỏa diễm.
"Như thế nào không có? Chúng ta không phãi bị lão gia hỏa kia gạt chứ?" Tiêu Viêm giơ tấm bản đồ da dê trong tay lên, ngẩng đầu nhìn dược lão trôi nỗi giữa không trung, cau mày cười khổ nói.
"Cái này… Ta cũng không biết, địa hình chung quanh cùng địa phương khác không có gì khác nhau, ta cũng không cảm giác được nơi đây có dị động bất thường."
Dược lão châm rãi hạ thân xuống, có chút bất đắc dĩ nói.
"Nếu như bản đồ này không có vấn đề….Như vậy hơn phân nữa nơi này hẳn là sẽ không có dấu vết của hỏa diễm…"Lắc đầu, Tiêu Viêm thở dài nói.
"Có lẽ là như vậy."
"Ai …mẹ nó, uổng phí hơn mười ngày đường đi bộ."Hung hăng quơ quơ bản dồ da dê, Tiêu Viêm buồn bực mắng.
"Haha, cũng không tính là uổng công, ít nhất giữa hơn mười ngày tu luyện này, ngươi cũng đã từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720096/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.