Nhìn lão nhân trước mặt bị bao phủ trong lớp bạch sắc quang mang băng tần đầy vẻ yêu dị, Tiêu Viêm trong lòng nhẹ thở phào một hơi, đối với lão nhân thoáng có điểm áy náy mà chìa tay, sau đó xoay người muốn bỏ đi.
"Tiểu tử, ta quả thật đã xem thường ngươi."
Ngay khi Tiêu Viêm xoay người thì từ trong băng tầng truyền ra thanh âm thoáng có chút mệt mỏi của lão nhân.
Cước bộ hơi hơi dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu lại, lão nhân ở trong băng tầng chậm rãi mở mắt ra, trong lòng hắn vẫn không hề kinh hoảng, bởi vì hắn biết là với thực lực bây giờ của lão nhân thì không thể đột phá được phiến lá chắn mà dược lão đã thiết lập.
Thở dài một hơi, Tiêu Viêm cười khổ nói:
"Lão tiên sinh, ta đã nói là không muốn trở mặt với ngươi, chỉ là thứ này đối với ta thật sự trọng yếu, cho nên..."
"Ha ha, không nghĩ tới là ẩn cư ở đây hơn hai mươi năm, nhưng hôm nay lại bị một tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy, thật sự là có chút đáng buồn a." Lão nhân thanh âm thoáng có chút thê lương, song một lát sau, giọng nói chợt biến đổi, ánh mắt xuyên thấu qua lớp băng tần yêu dị mà nhìn Tiêu Viêm đang ở bên ngoài, thản nhiên hỏi:
"Tiểu tử, bức tàn đồ này đối với ngươi rất trọng yếu?"
Tiêu Viêm trầm mặc một chút, hơi gật đầu.
"Hắc hắc." Thấy thế, lão nhân bỗng cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.
Nhíu mày, Tiêu Viêm không còn để ý tới hắn, xoay người đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720093/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.