Nghe từ trong phòng vang lên âm thanh già nua, Tiêu Viêm lúc này mới thoải mái thở ra một hơi.
Lão giả vừa vọt vào phòng, chậm rãi bước lùi,lúc này, tại nơi cổ hắn,nhìn qua có một bàn tay già nua tựa như móng vuốt chim ưng, chặt chẽ khóa trụ cuống họng.
Cáp Lãng sắc mặt có chút hoảng sợ nhìn lão giả lạnh lùng xuất hiện trước mặt, tuy nói bản thân bị khống chế,nguyên nhân là do không kịp đề phòng, chẳng qua khi bàn tay người nọ khóa trụ yết hầu thì Cáp Lãng hoảng sợ phát hiện, vốn đấu khí trong cơ thể mình đang tùy ý lưu thông, thế nhưng giống như bị quản thúc,mặc cho hắn thúc dục như thế nào, đấu khí trong cơ thể như mất hết,không có nửa điểm khí lực.
Tới lúc này, cho dù Cáp Lãng có ngu ngốc đến đâu cũng minh bạch, lão giả trước mặt, căn bản không phải thực lực so với hắn chỉ cao hơn một chút mà thôi...
Chỉ tính đến thực lực trên một tay của đối phương,thực lực này, ít nhất cũng vượt trên hắn đến hai giai.
" Trời ạ!..Lão gìa nầy rõ ràng thực lực đã đạt tới cấp bậc đấu khí hóa cánh, vì cái gì mà lại còn cỡi trên phi hành thú,tốc độ cũng không tính làm mau lẹ gì này cơ chứ?" Trong lòng buồn bả kêu rên một tiếng, Cáp Lãng chật vật mấp máy yết hầu, thanh âm khàn khàn nói:" Đại nhân... Chúng ta không có ý mạo phạm ngài, chỉ là muốn chắc chắn có một chút an toàn cho chúng ta mà thôi..."
Dược lão lạnh lùng liếc nhìn hắn, tay phải khẻ nhếch lên, một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720088/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.