Ở đại môn, một dáng người thon dài, dung mạo thanh khiết như băng trên núi tuyết, khuôn mặt tinh xảo, đôi mi thanh tú, thân thể lả lướt thon thả, mặc một bộ váy áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Khiến cho người khác kinh ngạc hơn chính là mái tóc màu bạc kéo dài đến thắt lưng.
Loại tóc màu bạc này, không phải giống như bị bệnh rồi biến dị sinh ra, mà êm ái như những tia bạc, phất phơ đãng đãng, làm cho nàng có lực hấp dẫn đến kì dị.
Ánh mắt tinh tế đánh giá một phen, Tiêu Viêm trong lòng không khỏi sợ hãi, khó trách có thể làm cho phần lớn người trong đại sảnh ánh mắt nồng cháy như vậy.
Cùng nàng so sánh, với vị nữ tử tên là Lâm Phỉ kia, ít đi một phần tính chất kì ảo, đặc biệt mái tóc màu bạc tinh khiết lộng lẫy, càng làm cho một ít nữ tử trong lòng không khỏi có chút ghen ghét.
Ánh mắt quét ngang, Tiêu Viêm chậm rãi thu hồi mục quang của mình, hơi nghiêng thân thể, tự giác tránh ra nhường đường đi.
Ngân bào nữ tử chậm rãi đi đến, nhìn liếc qua Tiêu Viêm ở bên cạnh rồi đi đến chỗ của Phật Lan Khắc.
Đứng một bên, Tiêu Viêm ngửi thấy một làn hương nhàn nhạt phảng phất ra từ trong cơ thể nàng, trong lòng than thở một tiếng:"Cực phẩm."
"Sư phụ" Đi tới trước mặt Phật Lan Khắc, ngân bào nữ tử trên gương mặt thoáng lộ ra một nét tiếu ý, trong chốc lát, nụ cười như băng liên nở rộ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung/720079/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.