“Mặc kệ nó, phải cố gắng vượt qua, chí ít còn có một chút hi vọng, Huân Nhi, Thải Lân, các con, chờ ta!” Tiêu Viêm tuy có chút ảm đạm, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại, mấy chục năm qua Tiêu Viêm trải qua vô số lần tuyệt vọng, từng bước một đi tới, tự nhiên hình thành tính cách kiên cường.
Tiêu Viêm bắt đầu tràn đầy kiên nghị, mặc dù chỉ có một phần vạn cơ hội, nhưng chỉ cần có mục tiêu chí ít sẽ không mù quáng tiến lên, vì người thân của mình, Tiêu Viêm bất kể như thế nào, đều muốn cố gắng hết sức liều mình một phen.
Hùng Nguyên nhìn Tiêu Viêm từ ảm đạm, nháy mắt liền khôi phục tự tin, không khỏi sững sờ, chẳng lẽ tiểu tử này nắm chắc vượt qua Đấu Đế?. Không có khả năng, bao nhiêu năm qua đi, bao nhiêu thiên tài cũng giống như Tiêu Viêm bây giờ, vừa lúc mới bắt đầu đều có lòng tin tràn đầy, sau đó dần bắt đầu tuyệt vọng.
Hùng Nguyên không muốn đả kích Tiêu Viêm, liền không nói thêm lời nào, chỉ là bồi tiếp Tiêu Viêm thêm một lát, tâm sự chuyện cũ, nói một chút về thế giới này.
Cùng với Hùng Nguyên một đêm nói chuyện phiếm, Tiêu Viêm lúc này lại biết thêm không ít sự tình khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Đấu Đế đại lục chưa có ai khám phá hết mọi ngõ ngách, có rất nhiều gia tộc cường hoành tứ phương, hơn nữa còn có các cường giả ẩn mình, cho nên trên Đấu Đế đại lục mỗi địa phương đều tràn đầy nguy hiểm, không người nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-thuong-khung-chi-vo-thuong-chi-canh/2511065/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.