Chương trước
Chương sau
Một đường kim quang xẹt qua xen lẫn tiếng nổ đùng đoàng, cấp tốc hướng vào sâu trong rừng rậm dũng mãnh lao tới. Sau lưng, đám người Y Ma giáo đuổi theo rối riết. Không hiểu sao bọn chúng rất nhanh đuổi tới, nhưng may mắn tốc độ của Long Ý cũng không hề chậm, mà Tiêu Viêm phát hiện Tiêu Dũng lại không có đuổi theo, có thể là hắn đã bị thụ thương trong cuộc chiến vừa rồi. Trên bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng âm thanh xé gió dồn dập. Ở phía xa, vô số thân ảnh phô thiên cái địa bay đến, âm thanh xé gió kịch liệt, mạnh mẽ như cuồng phong, nháy mắt xé tan sự yên tĩnh của dãy núi.

Trong lúc Tiêu Viêm đang suy nghĩ làm sao để thoát thân, đột nhiên từ trong nạp giới truyền đến âm thanh của Trạm lão: “Loại dược liệu cuối cùng còn chưa có tìm được, trong tình huống như vậy thì đành phải tiến ngay vào Ma vực mộ địa thôi.” Trạm lão nhẹ nhàng nói, hắn tựa hồ cũng cảm thấy tình huống nguy cấp.

Ma vực mộ địa?! Tiêu Viêm kinh ngạc. Tiêu Viêm không phát hiện ra cửa vào Ma vực mộ địa ở đâu cả. Lúc này, một cái bóng mờ xuất hiện bên người Tiêu Viêm, chính là Trạm lão.

“Trạm Lão đột nhiên xuất hiện khiến Tiêu Viêm kinh hãi. Tiêu Viêm vốn cho rằng Trạm Lão vốn chỉ có thể ở trong tháp, không ngờ lão thế mà còn có thể rời tháp ra ngoài.

Trạm lão nở một nụ cười áy náy: “Không có cách nào khác, nếu không phải vì quy củ của tháp, thì ta đã sớm giúp người đem những người này một chưởng vỗ chết rồi, để Long Ý dừng lại đi.”. Tiêu Viêm liếc Trạm lão một cái, hắn biết, Trạm lão rất mạnh nhưng lại không thể ra tay.



Tiêu Viêm vỗ Long Ý, long thân to lớn liền đứng tại trên không dãy núi Thiên Ma. Lúc này Tiêu Viêm đã đi tới chỗ sâu nhất của dãy núi Thiên Ma, nhưng là Y Ma giáo vẫn đuổi theo sau lưng không bỏ, Trạm lão nhìn mấy chục đạo bóng người đang đuổi đến, bàn tay nhẹ nhàng vung lên một bức bình chướng vô hình bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt bọn hắn.

Bọn chúng xông tới liền bị bức bình chướng to lớn này kích bay ngược ra, sắc mặt đều biến, bọn hắn cũng không biết là thứ gì chặn mình, từng người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Viêm đang ở ngay phía trước, đồng thời cũng phát hiện không biết từ lúc nào, có một vị lão giả đã xuất hiện ngay bên cạnh.

Tiêu Viêm quay đầu nhìn thì thấy cả chục đám người đã bị ngăn lại, cũng là cả kinh, chợt mỉm cười.

“Tốt, chúng ta mở ra Ma vực mộ địa thông đạo đi.” Trạm lão ngậm cười. Quang mang chấn động, Tử Thần Hư Linh tháp liền xuất hiện trên tay Trạm lão. Tiêu Viêm gật đầu, chợt Trạm lão vung tay áo lên, Tử Thần Hư Linh tháp lơ lửng giữa không trung, bộc phát ra tiếng oanh minh như đang triệu hoán thứ gì đó.

Vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú phía dưới, mặt đất dưới chân vậy mà bắt đầu run rẩy, tựa hồ toàn bộ dãy núi Thiên Ma đều vì vậy mà run rẩy. Tiêu Viêm trong lòng hoảng hốt, để tạo ra được động tĩnh như thế này, thì cần phải có năng lượng khủng bố như thế nào ? Lúc này, nhiều ma thú ở dãy núi Thiên Ma đều cảm thấy chấn động quái dị, nhao nhao phát ra từng tiếng gào thét, sau đó điên cuồng chạy sâu vào trong dãy núi Thiên Ma. Không lâu sau, theo một tiếng vang trầm, một cửa đá khổng lồ phá đất hiện lên, cửa đá khổng lồ này, có một loại đường vân kỳ lạ, phát ra những tia sáng kỳ dị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.