Chương trước
Chương sau
Vô số người lấy lại tinh thần, từng người đều giống như là con sói đang đói bụng, hướng phía về phía cửa đá lao tới dũng mãnh như thủy triều, người áo đen cũng tức thời vọt tới. Minh Đế nhìn về phía Tiêu Viêm trước cửa đá, cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù hắn rất hi vọng Tiêu Viêm có thể còn sống trở ra. Trong lòng lóe lên, Minh Đế nhớ tới Tiêu Lập nhắc nhở, không dám có trì hoãn chút nào, cấp tốc phát ra tin tức.

"Tiểu tử, ta là Minh Đế, Tiêu Lập tổ tiên nhờ ta truyền tin cho ngươi, ngươi đang gặp đại nguy hiểm, đừng đi ra khỏi bình chướng, mau dùng la bàn về Tiêu tộc, chạy mau, không còn có thời gian đâu."

Một đạo tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu Tiêu Viêm, Tiêu Viêm trong lòng đột nhiên chấn động. Nhìn một mảnh đen nghịt trước mắt, nhìn đám người đang chen chúc lao đến, Tiêu Viêm đoán được nhất định đã xảy ra đại sự gì đó, bằng không thì Tiêu Lập sẽ không tự bản thân, thậm chí ngay cả Tiêu Long cũng không nhờ mà lại nhờ Minh Đế đưa tin.

Lam quang lóe lên, la bàn xuất hiện tại trong tay Tiêu Viêm. Đúng lúc này, cửa đã bắt đầu rung động dữ dội, Tiêu Viêm biết, đây là do tàn hồn của Ma Hoàng đã tiêu tán, mộ địa đang sụp đổ. Tiêu Viêm tâm tư khẽ động, không có lập tức khởi động la bàn, mà cứ đứng như vậy ở sau bình chướng, không nhúc nhính nhìn về đám người phía bên ngoài.

Thạch môn chấn động càng ngày càng mạnh, toàn bộ mặt đất đều có chút rung động, dòng người càng điên cuồng lao về phía cửa đá hơn, bọn hắn tưởng rằng đó là dấu hiệu bình chướng đã bị phá, cửa đá đang được mở ra.

Đột nhiên, bên trên bầu trời vang lên một đạo thanh âm oanh sập, cửa đá sụp đổ, ở giữa, một đạo lam quang hiện lên, thân ảnh của Tiêu Viêm liền biến mất ở bên trong vùng không gian này. Tâm tư của Tiêu Viêm chính là muốn chờ khi cửa đá sụp đổ, liền trong nháy mắt khởi động la bàn, khiến cho tất cả mọi người nghĩ hắn đã bị cửa đá sụp đổ vùi thây, lại còn tranh thủ nhiều thời gian một chút đi tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.



"Cửa đá sụp đổ rồi!" Lúc này, tại vô số ánh mắt phía bên dưới, cửa đá phía sau Tiêu Viêm đã sụp đổ, cùng với đó, thân ảnh của Tiêu Viêm cũng không thấy đâu. Tất cả mọi người trong cái sơn cốc đều sợ đến ngây người.

"Phanh --"

Một tiếng vang trầm, trước cửa đá, lớp bình chướng năng lượng cũng theo cửa đá mà sụp đổ, năng lượng to lớn trực tiếp san bằng chỗ cửa đá.

Bởi vì cửa đá sụp đổ, Tiêu Viêm lại bỗng nhiên biến mất, đưa tới thanh âm gầm thét của vô số người, bọn hắn tức giận vì đã hoàn toàn mất đi cơ hội tiến vào di tích. Một số người vẫn không cam tâm, tiếp tục tìm kiếm, hi vọng còn có cửa vào khác hoặc là hi vọng Tiêu Viêm vẫn còn sống, bọn hắn tin rằng Tiêu Viêm đã thu được không ít bảo bối tại bên trong di tích; một số người còn lại thì là bất đắc dĩ lắc đầu, thẫn thờ rời đi.

Lúc này ngũ đại thế lực trừ Tiêu tộc ra, bên ngoài đều có người nhao nhao đi tìm, mà năm người áo đen lúc này cũng về tới chỗ của Tiêu tộc. Một vị áo đen nhìn về phía người trung niên áo đen ở giữa kêu lên: "Đại ca, cửa đá này sao lại đột nhiên sụp đổ? Tên tiểu tử kia cũng đột nhiên biến mất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.