Tổng bộ Dược Bang. Cơ Huyền ngồi ở vị trí trung tâm, một đám luyện dược sư khác đang ngồi xung quanh. Ánh mắt họ nhìn Cơ Huyền hiện tại chỉ có kính phục và sợ hãi nào có giống lần đầu gặp mặt muốn bao nhiêu cao ngạo thì có bấy nhiêu cao ngạo. Bị ánh mắt soi mói của đám luyện dược sư nhìn chằm chằm Cơ Huyền cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Hơn nữa không tên nào lên tiếng phá vỡ im lặng cuối cùng Cơ Huyền đành phải lên tiếng : - Các ngươi không phải bảo có vấn đề cần nói sao ? Bây giờ lại đến đây để nhìn nhau hả. - Ách… Đúng là có… Thực ra chúng ta không hiểu sao thủ lĩnh lại bỏ đi hết thỏa thuận cũ, thậm chí còn cung cấp cho bọn chúng chỗ để có thể bán đan dược. Một đại hán lần trước có xích mích với Cơ Huyền đại diện cho mọi người hỏi Cơ Huyền. Nghe thấy việc triệu tập này chỉ để hỏi về vấn đề này thì Cơ Huyền có chút cạn lời, cậu bóp bóp mi tâm thở dài nói : - Chỉ có chút việc này cũng phiền đến ta à. Các ngươi có thể tự suy giải ra vấn đề đơn giản chỉ lợi không hại đó cần gì phải hỏi ta. - Chúng tôi thật sự không đoán được xin thủ lĩnh chỉ điểm. Đại hán đó lắc đầu như trống biểu thị sự không hiểu, muốn Cơ Huyền giải thích. Chửi thầm trong đầu Cơ Huyền cuối cùng cũng phải giải thích : - Ta hỏi các ngươi Tiêu Viêm thân phận hiện tại như nào ? Một gã luyện dược sư ngay đó lập tức đáp : - Không phải hắn là thủ lĩnh Bàn Môn sao ? - Đồ đần, cái đó ai cũng biết rồi. Ta hỏi là ngoài là thủ lĩnh Bàn Môn ra thì hiện tại hắn được nhiều người tới là gì ? Với câu trả lời của tên luyện dược sư đó thì Cơ Huyền chỉ biết trợn mắt tiếp tục nói. - Là luyện dược sư có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược. Một người như ngộ ra cái gì đó vội vàng nói. Cơ Huyền nhận được câu trả lời đúng thì gật đầu tán đồng phân tích : - Đúng vậy. Lúc này danh vọng trong viện của Tiêu Viêm chỉ sợ đã muốn sánh ngang với các cường giả trong top 10 Cường Bảng, một luyện dược sư có thể luyện chế ra ngũ phẩm đan dược, mặc kệ là ở chỗ nào hắn đều được hưởng thụ đãi ngộ như cấp bậc Đấu Vương. - Ta vẫn không hiểu lắm. Cơ Huyền thực sự cảm thấy nhồi máu cơ tim mà lăn ra đây rồi, lũ dược sư này có bị ngu không vậy. Cuối cùng cậu đành để Hàn Nhàn lên tiếng : - Ý của thủ lĩnh là hiện tại thân phận của Tiêu Viêm đã trở nên không tầm thường rồi, đến một vài trưởng lão cũng phải nể mặt hắn nên cái giao ước trói đó trở nên ít ý nghĩa nhiều. Hơn nữa giao ước đó chỉ có tác dụng với “ Bàn Môn ” chứ không phải với cá nhân Tiêu Viêm, nói cách khác Tiêu Viêm hoàn toàn có thể rời bỏ Bàn Môn không cần tuân thủ mấy cái quy tắc đó. Còn có một vài trưởng lại sẽ sẵn sàng giúp hắn nợ ân tình. Lúc này cả đảm dược sư mới như vỡ lỡ ra. Đúng vậy hiện tại đã khác xưa, cái giao kèo đó coi như không có quá nhiều tá dụng với Tiêu Viêm. - Nhưng không phải thủ lĩnh cũng luyện ra đan dược ngũ phẩm sao, còn thắng Tiêu Viêm một bậc, những trưởng lão đó muốn giúp Tiêu Viêm không sợ đắc tội với thủ lĩnh của chúng ta sao ? Cơ Huyền nhìn người vừa lên tiếng hỏi lắc lắc đầu. - Suy nghĩ ngây thơ, dù có đắc tội với ta thì cũng khiến Tiêu Viêm nợ ân tình hoàn toàn không thiệt. Với cả họ còn mang danh “ trưởng lão ” chúng ta còn có thể công khai ép họ được chắc, mà có làm vậy thì cũng tạo nên làn sóng bất mãn của các trưởng lão khác, đến lúc đó đẩy bên họ tới Tiêu Viêm thì chỉ hại không lợi. - Còn dùng điều kiện tốt để trao đổi thì bề mặt giống như Dược Bang chúng ta rộng lượng, về danh tiếng đạt tiếng tốt. Hơn nữa, với điều kiện này thì Bàn Môn không có lí do gì phải tử chối, dù từ trối thì chúng ta cũng không thiệt thòi gì chỉ là Bàn Môn sẽ mang cái danh tự cao rồi dính thêm vài tiếng xấu… Mà điều này chỉ cần có một thì sẽ có hai không phải sao. Nói tới khống chế dư luận Cơ Huyền nở ra nụ cười nham hiểm. Nhìn nụ cười nham hiểm của Cơ Huyền là đám dược sư cũng hiểm ra rồi. Đột nhiên có tên luyện dược sư trẻ tuổi nói : - Tôi vẫn còn thắc mắc.. Tuy chúng ta có danh tiếng nhưng thu nhập của chúng ta vẫn không tăng lên bao thậm chí có nguy cơ giảm đi vì Bàn Môn tiếp tục luyện dược, dù có thu tiền thuê từ Bàn Môn cũng không có tăng được thêm bao nhiêu lợi nhuận. - Ta thật không hiểu nổi sao các ngươi có thể kinh doanh Dược Bang được đến lớn như vậy ? Đầu các ngươi chứa toàn luyện đan sao ? Cơ Huyền thực sự kì quái, với bộ não như vậy mà Dược Bang vẫn phát triển được đúng là kì tích. - Ta nói là cho Bàn Môn thuê lại chỗ giao dịch buôn bán nhưng ta có nói rằng cho thuê bao nhiêu Hỏa Năng không ? Toàn bộ đám luyện dược sư ở đây mới bắt đầu hiểu. Đúng vậy, Dược Bang cho thuê lại đỉa điểm nhưng không có nói là cho bao nhiêu Hỏa Năng, đến lúc đó chỉ cần lấy vênh lên một vài thành cũng bù lại lợi nhuận rồi, còn nếu không chấp nhận thì thị trưởng của Bàn Môn cũng chỉ cạnh tranh được một chút, chưa kể các thứ thuế của Nội Viện thì Bàn Môn nhanh chóng sa xút thôi. Cuối cùng thì cũng phải ngậm hòn bồ làm ngọt. Thấy đám dược sư hiểu ra vấn đề thì Cơ Huyền mới thở phào nhẹ nhõm không còn tiếp tục giải thích chắc cậu chết mất. Cậu gác chân lên bàn mệt mỏi nói tiếp : - Có điều giá cả thuê chỉ cần vênh lên ba tới bốn phần giá gốc là được, với cái giá đó thì Bàn Môn tuy cảm thấy không hợp lý nhưng chắc chắn cũng không tìm tới ta. Dù sao họ là thủ hạ bại tướng của chúng ta, sẽ không mặt dày tìm ta thương lượng. Còn nữa trong quá trình Bàn Môn luyện dược chúng ta cũng có thể cung cấp dược liệu còn tồn đọng với giá rẻ nhưng đổi lại số đan dược Bàn Môn bán được phải chia cho Dược Bang một thành… - Nếu Bàn Môn từ chối thì chúng ta cũng có thể điều chỉnh giá thị trường kiến dược phẩm tăng giá, đến lúc Bàn Môn không chịu được thì sẽ quay lại cầu. Đúng là trẻ con dễ dạy, Cơ Huyền lúc này mới hài lòng một chút. Cậu đứng dậy nhìn đám người nói : - Các ngươi đã hiểu vấn đề rồi đó, chỉ cần các ngươi không làm lộ liễu quá và nắm bắt được “ tình và lý ” thì không ai có thể bắt bẻ được các ngươi…. Vậy nhá, trừ khi có liên quan tới tồn vong của Dược Bang nếu việc sau này giao hết cho Hàn Nhàn…. À, mà cứ định kì chuyển cho ta đủ số hỏa năng cần có là được. Nói xong Cơ Huyền đi khỏi tổng bộ Dược Bang để mặc đám luyện dược sư kia bàn luận sôi nổi về việc kiếm lời từ Bàn Môn. Tính Cơ Huyền vốn thích một mình tự tại, nay bảo cậu quản lý cái nọ cái kia chắc chết mất, nên việc gì đẩy được thì nhất định đẩy…. Giống một vĩ nhân từng nói “ Nếu được làm số hai, thì tuyệt đối không ham số một ” …… Trái ngược với sự vui vẻ của Dược Bang thì Bàn Môn thì lại mang theo chút u buồn, lạc lõng. Tiêu Viêm – người đã khai sinh ra vô số kì tích, chỗ dựa vững trãi của các tân sinh nay đã thất bại, điều này ảnh hưởng không nhỏ tới họ. Giống như tượng đài hoàn mỹ, mạnh mẽ như thần bỗng nhiên sụp đổ vậy. Điểm tựa tinh thần của tòa Bàn Môn, linh hồn của Bàn Môn nay đã có một vết nhơ không bao giờ rửa trôi. Từ quảng trường trở về Tiêu Viêm vẫn luôn bảo trì trầm mặt không biết hắn đang nghĩ gì. Về tới tổng bộ Bàn Môn hắn mới mở miệng nói : - Hôm nay mọi người vất vả rồi hãy về nghỉ ngơi đi. Trước lời nói của Tiêu Viêm cuối cùng mọi người lần lượt cáo từ rời đi, ai cũng mặt mũi ỉu xìu, đây có lẽ là cú sốc lớn với mọi tân sinh, truyền kì thất bại thì tân sinh ngày sau ở đây sẽ không còn “ thoải mái ” nữa. Huân Nhi lúc này tiến tới gần Tiêu Viêm nhẹ an ủi : - Tiêm Viêm ca ca không nên mang vẻ mặt như vậy, tuy chúng ta thua trận nhưng là thua ở sát nút, với cả không phải Bàn Môn cũng tạo dựng được danh tiếng rồi sao.. Hiện tại trong Nội Viện ai cũng biết huynh có thể luyện được đan dược ngũ phẩm việc này mang tới lợi ích không nhỏ. Trước lời an ủi của Huân Nhi thì Tiêu Viêm chỉ lắc nhẹ đầu, không nói gì quay người tiến tới phòng của mình. Đám người Hổ Gia và Ngô Hạo thì một bá nữ một cuồng chiến miệng lưỡi không lợi hại nên cũng không biết nên an ủi Tiêu Viêm như nào chỉ có thể cứ để hắn lên phòng. Lên tới phòng Tiêu Viêm tựa vào cửa phòng, lúc này từ trong chiếc nhẫn một tia khói trắng xuất hiện rồi ngưng kết thành bóng người mờ ảo, bóng người nói : - Thất vọng sao ? Nhìn bóng người Tiêu Viêm gật đầu. Thấy vậy bóng người hỏi tiếp : - Tức giận sao ? Tiêu Viêm tiếp tục gật đầu, lúc này bóng người nhẹ nhàng tiến tới vỗ đầu hắn : - Đó là những cảm xúc hoàn toàn bình thường không có gì phải xấu hổ cả. Ngay cả ta trước khi đạt tới trình độ hiện nay số lần vấp ngã phải nói là nhiều vô kể….. Nhưng ngươi phải biết, điều quan trọng là khi ngươi vấp ngã có thể đứng lên hay không hay ngươi mãi nằm lại vị trí đó không đứng dậy được. Đó chính là sự phân biết giữa sâu kiến và cường giả. Bóng người lúc này toát lên khí thế hào hùng : - Năm đó ta không phải người mạnh nhất, không phải có thiên phú luyện dược, gia tộc ruồng bỏ ta nhưng thế thì đã sao không có thiên phú thì ta sẽ nỗ lực, không có gia tộc chỉ dạy thì ta sẽ tự học. Không phải giống tiểu tử ngươi sao, ba năm làm phế vật không kiến ngươi từ bỏ. Vậy mà thất bại có một lần đã nản trí rồi sao. - Đúng vậy…. Tiêu Viêm ta vượt qua bao khó khăn chả nhẽ chỉ vì một lần thất bại này mà nản trí, nực cười... QUÁ NỰC CƯỜI. Được bóng người cảnh tỉnh Tiêu Viêm lúc này khôi phục lại hào khí và tự tin, hắn gầm lên một tiếng động trời. Bóng người lúc này nở nụ cười hài lòng, lão chắp tay sau lưng nói : - Có điều lần này ngươi thua không oan. Vì tên tiểu tử Cơ Huyền kia cũng sở hữu dị hỏa, hơn nữa dị hỏa này so với Thanh Liên của ngươi còn cao hơn một bậc….. Bài danh thứ mười tám Phong Nộ Long Diễm….. và linh hồn lực của tiểu tử đó không tầm thường có thể sánh với ngũ phẩm dược sư. - Nếu sư phụ nói vậy thì quả thực là dị hỏa rồi. Nghe lời của Dược Lão thì Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Tới giờ hắn mới thấy có mỗi bản thân và Dược Lão là sở hữu dị hỏa không ngờ Cơ Huyền cũng có kì ngộ này. Hắn ba năm bản thân đã tiến bộ nhất trong đồng lứa nhưng không ngờ Cơ Huyền không những bắt kịp được hắn mà còn mạnh mẽ vượt trội hơn. Tiêu Viêm hiện tại có chút ghen ghét với Cơ Huyền, biết cảm xúc này rất xấu xí nhất là với người đã từng liều mạng cứu hắn nhưng Tiêu Viêm không ngăn được cái cảm xúc này. - Có điều sự xuất hiện của Cơ Huyền vừa hay trợ giúp ngươi. - Ý người là sao ? Tiêu Viêm có chút không hiểu ý Dược Trần. - Tuy tiểu tử ngươi trải qua nhiều việc khó khăn nhưng số lần thất bại của ngươi thực ra không nhiều lắm.. Có thể nói vận khí của ngươi thực nghịch thiên khiến người luôn vợt qua với thành quả không tệ. Hiện nay với sự xuất hiện của tên Cơ Huyền và tên tiểu tử mặt trắng lần trước trong đại hội dược sư lần trước. Hai kẻ này đều chiến thắng ngươi trên phương diện luyện dược, có hai kẻ này làm động lực thì đan thuật của ngươi sẽ mau chóng tiến bộ… Cuối cùng sử dụng hai tên này làm đá mài dao để bản thân hoàn thiện hơn. Lúc nói lời này trên khuôn mặt hiền từ của Dược Trần lóe lên tia nhẫn tâm. Tiêu Viêm cũng đã hiểu, đó chính là muốn sử dụng Cơ Huyền là đá mài dao cho mình. Mà trong đồng lứa thì cũng chỉ Cơ Huyền làm được. Nghĩ tới ngày có thể thắng Cơ Huyền, Tiêu Viêm trở nên hưng phấn…. CÓ điều Tiêu Viêm thực có thể thắng Cơ Huyền sao ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]