Edit: Fuly
Trong đại điện, cung nữ thái giám còn có cả thái y quỳ khắp nền đất, có người toàn thân phát run, có người thấp giọng nức nở, có người dập đầu cầu xin tha thứ.
Minh Uyên chỉ cảm thấy rùng mình, phi tử cùng thần tử mà hắn tin tưởng đều đang lừa gạt hắn, hoàng thượng như hắn chẳng lẽ dễ bị qua mặt thế sao?
"Trẫm thấy đám các ngươi đều ngại mình sống quá lâu đúng không, có phải muốn trẫm tiễn toàn bộ các ngươi xuống quỷ môn quan không!"
Sắc mặt lạnh lùng âm trầm tới cực điểm nhìn đám người đang quỳ phía dưới, đang trong cơn tức giận, chợt phát hiện có người đang níu lấy áo hắn, lúc này hắn mới sực nhớ trong điện còn có một người đang ốm yếu.
Lục Khê kéo tay áo, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng bị hắn dịu dàng ấn nằm xuống: "Có chuyện gì cứ nói thẳng cho trẫm biết, nàng đang ốm, đừng ngồi dậy."
Lục Khê yên lặng nhìn hắn, âm thanh tuy nhỏ yếu nhưng lại đầy trấn định: "Hoàng thượng, Hoàng Lăng bị sét đánh, đây vốn là hiện tượng tự nhiên, nhưng khó tránh khỏi có người mang suy nghĩ xấu, nói là. . . . . ." Nàng dừng một chút, "Nói là điềm gở, vì vậy tần thiếp kính xin hoàng thượng tạm thời bỏ qua bọn họ, đừng làm lớn chuyện này gây ảnh hưởng không tốt. Cũng may tần thiếp cùng hài nhi đều bình yên đợi được đến ngày hoàng thượng hồ cung, tần thiếp. . . . . . tần thiếp đã cảm thấy đủ rồi."
Minh Uyên nhìn nàng, thật lâu vẫn không thốt nên lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-hau-cung/760070/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.