Chương trước
Chương sau
Edit: Fuly
Minh Uyên vừa nghe Lý Thái y nói xong liền biến sắc, phẫn nộ quát: "Người ở Thái Y Viện đâu hết rồi? Chuyện lớn như vậy, vì sao chỉ có một mình ngươi đến? Cao Lộc, mang hết tất cả người ở Thái Y Viện đến đây cho trẫm! Trẫm muốn xem thử đám người kia rốt cuộc là đang làm gì!"
Cao Lộc không dám chậm trễ, nhưng vì hoàng thượng đang ở đây nên hắn không tiện rời đi, chỉ có thể vội vàng phái người đến Thái Y Viện tìm thái y, dặn đi dặn lại nhất định phải mời cả Viện phán tới.
Bởi vì Nguyệt Dương phu nhân đang xuất huyết, nên không động vào nàng ta được, Cao Lộc vội vàng nói với Lý Thái y đang run rẩy quỳ trên đất: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh cầm máu cho phu nhân!"
Lúc này Lý Thái y mới hồi hồn, nhanh chóng bò đến bên cạnh Nguyệt Dương phu nhân, mở hòm thuốc bắt đầu châm cứu.
Minh Uyên ngồi xổm xuống, ôm lấy người đang thở yếu ớt: "Nguyệt Dương, trẫm ở đây, nàng nghe rõ cho trẫm, nàng phải cố gắng chịu đựng, không được phép ngủ!"
Nguyệt Dương phu nhân mở đôi mắt nhòa lệ nhìn hắn, cúi đầu nức nở nói: "Hoàng thượng, là nô tì vô dụng, không thể giữ được hài nhi. . . . . ."
Câu nói này thấm đẫm nước mắt, sắc mặt nàng ta tái nhợt, chỉ mới vừa thoát khỏi cơn bệnh nặng, nhưng hôm nay lại. . . . . . Minh Uyên lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nói nhỏ bên tai nàng ta: "Trẫm không trách nàng, nàng cứ an tâm dưỡng thân thể, hài nhi sẽ còn có thể có."
Những lời này khiến thân thể Lục Khê đang đứng bên cạnh run rẩy như sắp ngã.
Sau một khắc, Minh Uyên giao người trong ngực cho Ánh Ngọc, mặt không thay đổi đứng dậy, lạnh lùng hỏi cả đám người của Nhạc Thanh điện và Trường Nhạc cung: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của hắn chậm rãi rơi vào người Lục Khê, thấy nàng cũng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch thì hơi dịu giọng: "Lục Phương nghi cũng ở đây à?"
Lục Khê cúi người, miễn cưỡng mở miệng nói: "Dạ, tần thiếp vốn muốn đến Tê Ngô cung gặp hoàng thượng, nhưng không ngờ lại gặp Nguyệt Dương phu nhân trên đường. Tần thiếp xuống xe hành lễ, Nguyệt Dương phu nhân liền tới đỡ tần thiếp, nhưng chưa đụng đến tần thiếp, nàng ấy liền ôm bụng ngã xuống đất. Tần thiếp cũng hoảng hồn, liền kêu người nhanh chóng mời thái y, tiếp. . . . . . tiếp đó thì hoàng thượng tới."
Trong cung, chuyện phi tần tranh đấu gay gắt không phải Minh Uyên không biết, nhưng hai người trước mắt đều là người hắn để tâm, Lục Khê nói nàng không chạm vào Nguyệt Dương phu nhân, hắn cũng không hoài nghi, những vẫn hỏi Phượng Cầm cùng Loan Địch theo lệ: "Chuyện có đúng như Lục Phương nghi nói không?"
Lục Khê không nghĩ Nguyệt Dương phu nhân sẽ vin vào cái cớ gượng ép như thế để hãm hại mình, quả nhiên, Phượng Cầm cùng Loan Địch đều gật đầu.
Nhưng không ai đẩy nàng ta, vậy sao lại vô duyên vô cớ sẩy thai?
Lúc này Ánh Ngọc nức nở mở lời: "Khởi bẩm hoàng thượng, mấy ngày gần đây phu nhân cứ cảm thấy lo lắng bất an, thường gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc. Có lẽ là vì vậy nên động thai khí dẫn đến việc sẩy thai."
Minh Uyên hỏi Lý Thái y: "Lý đại nhân, không phải trẫm đã giao cho ngươi việc bắt mạch mỗi ngày cho Nguyệt Dương phu nhân sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra vấn đề gì khác thường?"
Lý Thái y sợ hãi nói: "Bẩm hoàng thượng, mỗi ngày hạ quan đều bắt mạch cho phu nhân đúng giờ, tuy mạch tượng của phu nhân có chút không ổn, nhưng đây cũng là hiện tượng bình thường khi mới mang thai. Mỗi ngày hạ quan đều kê cho phu nhân chút thuốc an thai dưỡng khí, theo lý thuyết. . . . . . Theo lý thuyết phải nhanh chóng ổn định mới đúng, không biết vì sao hôm nay lại. . . . . ."
Đúng lúc này, một tên thái giám mang theo các thái y bao gồm cả viện phán trong thái y viện chạy tới.
Vừa thấy mặt rồng giận dữ, những này người liền vội vàng chạy tới, thấy Nguyệt Dương phu nhân đang nằm trong vũng máu, mới phát hiện tình thế nghiêm trọng, sao trước đó không có ai tới bẩm báo cho Thái Y viện chứ!?
Nhưng lúc này không phải là lúc để truy cứu sự việc, viện phán cúi người, cung kính nói: "Chúng thần đến chậm một bước, mong hoàng thượng giáng tội!"
Minh Uyên phất phất tay: "Có tội gì, trẫm sẽ xử phạt các ngươi sau. Bây giờ mau chóng xem tình huống của Nguyệt Dương phu nhân đi!"
Viện phán không dám đem việc này giao cho người dưới, đích thân ra trận, bắt mạch cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng vừa nhìn mạch tượng, liền có chút chần chờ.
Hắn kín đáo ngẩng mắt nhìn Lý Thái y đang đứng đối diện, trong mắt đối phương lộ ra nét kinh hoàng, khẽ lắc đầu một cái.
Mạch tượng này . . . . . . mạch tượng này rõ ràng là do dùng dược vật có tính hàn khiến thân thể bị tổn thương, kinh nguyệt đến sớm, dẫn đến xuất hiện, ở đâu ra sẩy thai?
Liên tưởng đến việc lúc trước Nguyệt Dương phu nhân chỉ đích danh muốn Lý Thái y tới bắt mạch, viện phán liền hiểu, sợ rằng Nguyệt Dương phu nhân vốn không mang long thai, nên bày kế với Lý thái y diễn vở kịch này.
Nhưng chưa tính đến việc Lý Thái y và hắn đã có mấy chục năm giao tình, mà chỉ riêng việc chẩn mạch sai thôi, sợ rằng cả Thái Y Viện đã không thể gánh nổi tội!
Nếu nói ra chân tướng, sợ rằng không chỉ mặt rồng giận dữ, mà cả Thái Y Viện cũng phải chôn theo Lý Nghĩa Tài cùng Nguyệt Dương phu nhân. . . . . .
Nghĩ đến đến đây, viện phán liền quỳ xuống, trầm giọng nói với hoàng thượng: "Hạ quan sẽ tận lực chưa trị cho phu nhân, nhất định sẽ bảo vệ phu nhân bình an."
Ngụ ý là, hắn chưa hề nhắc gì đến đứa bé.
Minh Uyên nắm chặt quả đấm, khan giọng hỏi: "Còn nguyên nhân? Nguyên nhân sảy thai là gì?"
Viện phán trầm ngâm chốc lát, chỉ nói: "Có thể là do Phu nhân nghe được việc gì kích động, hoặc là do dùng nhầm đồ vật bất lợi cho thai nhi, hạ quan kính xin hoàng thượng cho hạ quan chút thời gian, đợi hạ quan trao đổi với Lý Thái y – người thăm mạch cho phu nhân xong sẽ bẩm báo cụ thể cho hoàng thượng."
Nguyệt Dương phu nhân đã được cầm máu, hơi thở mong manh được đưa về Trường Nhạc cung, trong lúc đó Minh Uyên vẫn canh giữ bên người nàng ta, còn các thái y thì bàn bạc riêng ở một chỗ khác.
Viện phán phải cố lắm mới không kéo cổ áo Lý Nghĩa Tài hỏi hắn có phải không muốn sống nữa không, dù có không muốn sống, thì cũng đừng nên kéo cả Thái y viện theo cùng!
Lý Nghĩa Tài khóc lóc nói hắn có nỗi khổ tâm riêng, cuối cùng cầu xin ông ta giấu chuyện này đi, bọn họ mới có đường sống.
Lúc đến điện của Nguyệt Dương phu nhân thì chỉ có Viện phán cùng Lý thái y bước vào, viện phán đang định bắt mạch cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng vừa đi tới bên giường thì chợt ngửi thấy gì đó, ánh mắt ông ta rơi thẳng vào chiếc gối Nguyệt Dương phu nhân đang nằm, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Minh Uyên chuyển mắt qua, nặng giọng nói: "Có vấn đề gì sao?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, hạ quan cả gan, muốn xem thử chiếc gối này một lát."
"Chuẩn tấu."
Viện phán cầm lấy cái gối đầu, đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi một lát, đột nhiên quỳ xuống: "Khởi bẩm hoàng thượng, sợ rằng nguyên nhân khiến phu nhân sẩy thai là do chiếc gối đầu này. Hạ quan ngửi thấy trên chiếc gối này có mùi thuốc rất đặc thù, mặc dù nhất thời chưa xác định được nó là loại thuốc gì, nhưng trong đó có bao gồm Cù mạch, Thông thảo, Quế Tâm, cùng với Bạch du, những loại thảo dược này đều là đại kỵ đối với phụ nữ có thai."
Sắc mặt Minh Uyên lập tức trầm xuống: "Người đâu, mang toàn bộ cung nữ trong cung này tới đây cho ta! Cao Lộc, giữ lấy chiếc gối ngọc này cho trẫm!"
Vì không muốn ảnh hưởng đến Nguyệt Dương phu nhân, hắn sải bước bước ra khỏi phòng, đi tới đại điện, nô tài đã quỳ đầy đất.
"Chiếc gối ngọc kia từ đâu mà có?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Ánh Ngọc ngẩng đầu lên nói chút, hơi chần chờ: "Khởi bẩm hoàng thượng, chiếc gối ngọc kia. . . . . . chiếc gối ngọc kia. . . . . . Là quà tặng do Lục Phương nghi đưa tới."
Ánh mắt của Minh Uyên ngưng trệ, Lục Phương nghi?
Trước mắt hiện ra cô gái mặc bạch y thường thường mỉm cười dịu dàng, luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào mắt hắn, mỗi lần đến gần, sẽ ngửi được mùi thơm thanh nhã.
Một nữ tử vừa nghĩ tới đã khiến tâm tình bình yên như thế, sao lại là người làm hại Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai được?
Hơi thở nguy hiểm như giông tố ngập tràn đại điện một khắc trước giờ bỗng nhiên biến mất.
Minh Uyên trầm tĩnh nhìn lướt qua chiếc gối ngọc, cuối cùng chỉ nói một câu: "Chuyện này trẫm sẽ điều tra, nếu quả thật có người hại hoàng nhi của trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt."
Hắn sẽ không oan uổng một người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho một người xấu.
Nếu thật sự là Lục Phương nghi làm ra chuyện này. . . . . .
Giữu lúc mọi chuyện đang rối ren, Minh Thâm ra roi thúc ngựa chạy vào cung, nghe nói hoàng huynh đang ở Trường Nhạc cung, không kịp hỏi nhiều, liền vội vã đi vào trong điện: "Hoàng huynh! Thần Đệ có chuyện quan trọng cầu kiến!"
Thần Đệ tính tình phóng khoáng này đột nhiên nóng vội chạy tới tìm hắn, nếu không phải chuyện quan trọng, đệ ấy nhất định sẽ tuân thủ cung quy, lần này đường đột cầu kiến, nhất định là có đại sự.
Minh Uyên tự mình bước ra cửa, liền nghe Minh Thâm nặng nề nói: "Hoàng huynh, Tô Châu đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cháy lan sang lăng mộ của tiên hoàng!"
Sắc mặt của Minh Uyên lập tức thay đổi: "Ngươi nói cái gì? Chuyện xảy ra lúc nào?"
"Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, hôm nay lúc đệ còn ở trong phủ, liền nghe gia nhân mà đệ phái đến Tô Châu hái trà trở lại bẩm báo chuyện này, nên mới vội vã vào cung. Nghe nói Tri Phủ Tô Châu sợ hoàng huynh biết chuyện sẽ nổi giận, nên chưa dám bẩm báo, Thần Đệ biết tình thế nghiêm trọng, cho nên tự mình đến báo với hoàng huynh."
Hoàng Lăng bị thiêu, đây chính là chuyện lớn!
Ánh mắt của Minh Uyên đong đầy lo lắng, nhanh chóng nói với Minh Thâm: "Cùng ta đến Tô Châu một chuyến, chuyện này không phải chuyện đùa, phải tự mình xử lý."
Hắn dừng một chút, xoay người lại vào trong điện, nói với viện phán: "Trương đại nhân, chuyện của Nguyệt Dương phu nhân giao cho ngươi, bây giờ trẫm có chuyện quan trọng, hi vọng đến ngày hồi cung có thể nhìn thấy phu nhân khỏe mạnh."
Ánh mắt dời về phía đám cung nhân đang quỳ: "Chuyện chiếc gối ngọc chưa tra rõ, nếu như bị lộ ra ngoài nửa câu, trẫm sẽ hỏi tội đám người các ngươi!"
Vừa chạy ra ngoài, hắn vứa nói với Cao Lộc: "Bên phía Lục Phương nghi cứ như vậy đã, mọi chuyện đợi trẫm hồi cung sẽ tính tiếp, không được truyền ra, cũng không thể để Lục Phương nghi biết."
Cao Lộc cung kính đáp vâng.
Lục Khê bình tĩnh ngồi chờ trong Nhạc Thanh điện. Tiểu Thuận trở lại nói hoàng thượng phải lập tức tới Tô Châu xử lý chuyện Hoàng Lăng bị thiêu, tình thế nghiêm trọng, chuyện Nguyệt Dương phu nhân sẩy thai chỉ có thể tạm thời gác lại.
Hỏi đến nguyên nhân sẩy thai thì Tiểu Thuận nói tạm thời chưa biết, hoàng thượng đang lo lắng chuyện Hoàng Lăng, nên hoãn chuyên này, đợi hồi cung sẽ xử lý.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lục Khê liền biết chuyện nhất định sẽ liên quan đến mình, Nguyệt Dương phu nhân vội vã chặn mình lại trước khi gặp được hoàng thượng, sợ rằng nguyên nhân chỉ có một, đó chính là nàng ta đã biết mình mang thai.
Lý Thái y nhất định có vấn đề, nhưng dù cho có muốn hại nàng, thì nàng ta cũng không nhất thiết phải lấy đứa bé ra trả giá chứ? Lục Khê nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên run rẩy, chẳng lẽ Nguyệt Dương phu nhân vốn không mang thai?
Vừa nghĩ như thế, lại liên tưởng đến dáng vẻ chần chờ của viện phán sau khi bắt mạch, dáng vẻ trao đổi ngầm giữa Lý thái y và viện phán, mọi hành động đều khiến người ta phải hoài nghi.
Lục Khê trầm giọng nói, "Bích Chân, lập tức đến Tê Ngô cung cầu kiến hoàng thượng, nói rằng ta có thai; Tiểu Thuận, ngay bây giờ ngươi hãy nhanh chóng dẫn người đến cửa Kiến An, nếu Bích Chân không gặp được hoàng thượng, thì phải nói tin tức này với người trước khi hoàng thượng xuất cung!"
Cung nhân trong Nhạc Thanh điện nhanh chóng thi lệnh. Nhưng người vốn dĩ đang suy yếu mê man trong Trường Nhạc cung sau khi hoàng thượng rời đi, câu nói đầu tiên chính là: "Ánh Ngọc, lập tức dẫn người đến chặn người của Nhạc Thanh điện lại, ai cũng không cho ra, tuyệt đối không thể để cho bọn họ gặp được hoàng thượng!"
Hoàng Lăng bị thiêu, hoàng thượng xuất cung, quả thật là ông trời cũng giúp nàng ta
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.