Chương trước
Chương sau
Edit: Fuly
Bởi vì Đại hoàng tử trúng độc, Đức Phi tiều tụy đi rất nhiều, lúc rãnh rỗi hoàng thượng sẽ đến thăm nàng ta một lát, mặc dù vì thân thể nàng ta không tốt nên chưa bao giờ hắn ngủ lại, nhưng vị thái tử phi bị quên lãng đã lâu này cũng xem như tìm được cảm giác tồn tại.
Trái lại Nguyệt Dương phu nhân, mất thánh sủng chưa nói, còn liên lụy nhị hoàng tử - người đang là ứng cử viên số một cho vị trí thái tử cũng thất thế theo. Bây giờ, trên triều đình mà có người nhắc tới chuyện lập Hạo Diệc làm thái tử, đều sẽ nhận phải ánh mắt lạnh lẽo của hoàng thượng.
Hoàng thượng đã không thích Nhị hoàng tử, mà Đại hoàng tử lại đang dưỡng bệnh, nên dần dà, không người nào nhắc lại chuyện lập trữ quân nữa.
Nhưng thông qua chuyện này, mọi người đều biết địa vị của Lục Phương nghi đã từ từ vững chắc, dù phẩm cấp chưa quá cao, nhưng nhìn vào trình độ sủng ái mà hoàng thượng dành cho nàng cũng không khó nhìn ra, tiền đồ của vị chủ nhân này vô cùng sáng lạng, có thể so với Thường phi ngày trước.
Vô luận hoa tượng chăm sóc kỹ đến mức nào, thì các loại hoa trong cung cũng đến ngày tàn lụi, trong không khí ngày càng nóng bức của mùa hè, lễ Tế Tự cuối tháng tư đã tới.
Tế Tự được tổ chức liên tục trong vòng một tháng, ngày đầu tiên, tất cả hậu phi, vương tôn công chúa đều phải hộ tống Đế Vương về lễ miếu cử hành đại điển Tế Tự.
Lễ miếu nằm ở phía nam của hoàng cung, dựa lưng vào một quả núi thấp, trên núi chính là Hoàng Lăng.
Hoàng tử công chúa cùng với chúng phi tần Tòng Tam phẩm trở lên theo hoàng thượng vào trong miếu thành tâm cầu nguyện, những người còn lại quỳ chờ ở ngoài miếu.
Hôm nay Minh Uyên mặc một bộ trường sam màu đen phức tạp, dáng vẻ nghiêm trang bước lên bậc thang, bên trái là hoàng hậu, bên tay phải là Cửu vương gia Minh Thâm, không còn bộ trường sam màu trắng khi xưa nữa, mà theo quy củ mặc xiêm áo màu đen dành riêng cho đại điển giống như Minh Uyên, chỉ khác là nơi vạt áo và cổ áo không có Long Văn màu vàng lợt mà thôi.
Ba người đi theo phía sau là hoàng tử công chúa, sau nữa là Thường Tư Viện cùng các hậu phi Tòng Tam phẩm trở lên.
Lục Khê và đám người hộ tống còn lại quỳ gối ngoài miếu, mặt trời trên đỉnh đầu nóng bức, bốn phía lại chẳng có cây cối che chắn, thành ra những Tần phi vốn được ăn sung mặc sướng này phải chịu tội không ít.
Trán Lục Khê đổ đầy mồ hôi, bởi vì hôm nay là Tế Tự, nên nàng mặc y phục cũng cực kỳ long trọng, tầng trong tầng ngoài, vô cùng kín đáo. Nhìn tấm lưng An Uyển nghi trước mặt cũng có dấu vết ướt át của mồ hôi, nàng cúi đầu thở dài, cảm thán nữ nhân của hoàng thượng quả nhiên khó làm, mà địa vị càng thấp thì lại càng khó làm hơn, nhìn những nhân vật trên cao kia mà xem, được ở trong miếu mát mẻ chưa nói, đến bàn quỳ cũng không phải đệm lót thô cứng như bọn họ.
Bởi vì thân thể khó chịu, vừa phải chịu nóng lại buồn bực, thời gian tự nhiên cũng trôi qua khá dài, đợi đến khi nghi thức bên trong kết thúc, Lục Khê đã cảm thấy cả người mệt lả.
Mấy ngày trước, vì để kiến tạo nên hình tượng nhớ nhung hoàng thượng đến gầy đi, nàng đã cố gắng khống chế sức ăn, hôm nay mới phát hiện thân thể quả nhiên là không được như xưa, đầu gối tê dại không nói, cảm giác choáng váng cũng thi nhau kéo tới.
Nàng khẽ cắn răng, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, móng tay khảm sâu vào trong thịt, lúc này mới tỉnh táo đôi chút, không đến nỗi té xỉu.
Minh Uyên mang theo mọi người đi ra ngoài, lễ quan đứng ở trên bậc thang tuyên đọc chiếu cầu phúc, bọn họ liền đứng ở trước miếu nhìn chăm chú vào chúng Tần phi quỳ gối trước mặt.
Mặt của mọi người đều bị phơi đỏ lên, dung nhan mê người ngày xưa giờ đang nhăn cả lại, nỗ lực duy trì phong độ không cho mình ngã xuống.
Tầm mắt hắn chậm rãi rơi vào trên người Lục Khê đang ở hàng thứ hai bên trái, nàng cắn môi dưới quỳ thẳng ở đó, gương mặt trắng bệch, răng gần như khảm sâu vào thịt, khiến đôi môi ánh nhuật ngày trước giờ đây mất hết huyết sắc.
Liên tưởng đến mấy ngày gần đây thân thể nàng không được khỏe, Minh Uyên cau mày, sai nhỏ Cao Lộc, Cao Lộc liền yên lặng rời khỏi bậc thang.
Ở lúc Lục Khê cho là mình sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, Cao Lộc đột nhiên mang theo các nhạc công đi đến chỗ các phi tần đang quỳ bên trái, đáng mừng là phía sau có thái giám mang theo lọng che, bóng râm che bớt được cái nóng từ mặt trời.
Nàng cúi đầu thở nhẹ một hơi, vì chuyện bất ngờ này mà hơi nghi hoặc, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Minh Uyên.
Trên thềm đá, Quân Vương mặc trường sam màu đen uy nghiêm đứng ở nơi đó, ngũ quan kiên nghị, sắc bén, nhưng lúc chạm phải ánh mắt nàng thì trong đôi mâu đen lại chứa đầy ánh sáng nhu hòa, giống như còn ẩn thêm chút ý cười.
Nàng nhẹ nhàng nâng khóe miệng, lần nữa cúi đầu thấp xuống.
Hành động của Cao Lộc không thoát khỏi ánh mắt của hoàng hậu, chỗ cung nhân đang đứng tấu nhạc rất tốt, vì sao phải đổi vị trí? Ánh mắt nàng ta chậm rãi chuyển qua những người đang quỳ bên cánh trái, An Uyển nghi, Kha Lương Viện, cuối cùng là. . . . . . Lục Phương nghi.
Là ai có thể khiến hoàng thượng phải suy nghĩ cho mình như thế, trong lòng nàng ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cũng đong đầy khổ sở, nhìn những nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp phía dưới chợt cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Ngày thứ nhất, nghi thức phức tạp cũng dần xong, trước khi Minh Uyên bước lên liễn xa có quay đầu lại liếc nhìn các phi tần đang đứng dậy dưới sự dìu đỡ của cung nhân, chỉ thấy Lục Khê phải dùng thời gian rất dài mới đứng thẳng được. Bóng lưng kia yếu gầy, dù đã mặc một tầng vải dầy cũng có cảm giác như không chịu nổi sức gió, nàng vịn tay Bích Chân đứng dậy, bước chân có chút xiêu vẹo, hiển nhiên là do quỳ lâu mà máu huyết không thông.
"Cao Lộc, truyền lệnh cho Thái Y Viện cấp phát thuốc trị máu bầm cho mọi người, còn có. . . . . ." Lần nữa liếc nhìn gương mặt hơi tái nhợt của Lục Khê, "Cho Lục Phương nghi một ít thuốc bổ khí huyết."
"Vâng"
Nhạc Thanh điện, Lục Khê xoa đầu gối, nhìn Van Nhất cẩn thận mở thuốc Cao Lộc vừa đưa tới, bôi lên chỗ tím bầm trên chân mình, cảm giác lành lạnh, rất thoải mái.
Bích Chân ở một bên đứng cười tủm tỉm, nàng cũng liền cười theo, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Bích Chân đáp: "Nô tỳ đi theo Vạn Tuế Gia đã lâu, lần đầu tiên thấy ngài ấy để ý một phi tần như vậy đấy. Chủ tử lọt vào mắt Vạn Tuế Gia, thì cũng xem như chiếm được lòng của Vạn Tuế Gia rồi."
Vân Nhất cũng cười theo, nhẹ nhàng nói: "Chủ tử đối với hoàng thượng tốt, ngày nào cũng thức đêm chờ hoàng thượng, hoàng thượng tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng."
Lục Khê cúi mâu lắc đầu khẽ cười, lòng của phụ nữ đối với Đế Vương mà nói là một thứ rất dễ có được, hôm nay đặt nàng ở trong lòng, nhưng ngày khác thì thế nào? Đức Phi, Thường phi, Tiêu chiêu viện, Nguyệt Dương phu nhân, những người này có ai mà chưa từng nhận ân sủng của hắn? Hôm nay, người hắn sủng ái là mình, nói không chừng chẳng lâu nữa phần sủng ái này sẽ thuộc về tay người mới.
Đang thất thần, Tiểu Thuận đột nhiên đi vào báo cáo tin tức vừa nghe được, nói là Đức Phi và Nguyệt Dương phu nhân chạm mặt nhau, xảy ra bất hòa, người hiền hòa lễ nghi như Đức Phi lại cho Nguyệt Dương phu nhân một cái tát, cuối cùng là Nhị hoàng tử quỳ xuống khóc lóc cầu xin, Đức Phi mới xoay người rời đi.
Lục Khê kinh ngạc, ngay sau đó liền hiểu, chuyện này cho dù là Đức Phi ra tay, mọi người cũng chỉ cho rằng nàng ta tức giận chuyện Nguyệt Dương phu nhân hạ độc Đại hoàng tử, chẳng trách móc nặng nề. Ngược lại, dù Nguyệt Dương phu nhân bị đánh, vẫn sẽ bị nói thành lòng dạ ác độc bị vạch trần, sẽ chẳng có ai đồng tình với nàng ta.
Nghĩ đến nhị hoàng tử mi thanh mục tú, dịu ngoan khả ái, hai mắt đẫm lệ quỳ trên mặt đất cầu xin Đức Phi tha thứ, nàng chợt ngẩn người, giống như thấy lại cảnh ngày xưa mình quỳ gối trước mặt thái giám tuyên chỉ khổ sở cầu khẩn nói Lục gia vô tội, khi đó nàng cũng khờ dại cho là chỉ cần mình khiêm nhường cầu khẩn đối phương, cha mẹ có thể bình yên vô sự, nhưng cuối cùng là do nàng suy nghĩ quá ngây thơ mà thôi.
Một ngày trước khi bị chém, nàng được Quý Thanh An cứu ra, người thế chỗ là một nữ tử con nhà nghèo, nàng liều mạng muốn đến pháp trường cùng chết với cha mẹ, nhưng lại bị Quý Thanh An nhốt ở nhà, cuối cùng chỉ nhận được hai hũ tro cốt. . . . . .
Cảm giác đau lòng cùng đồng tình ùa tới, nàng buông vạt áo ra, đứng dậy: "Bích Chân, đến Tê Ngô cung với ta một lát."
Vân Nhất lo lắng: "Chủ tử, chân của người. . . . . ."
"Không sao, là ngồi xe đi, không sao đâu." Nàng cười trấn an.
Minh Uyên đang nghỉ ngơi ở thư phòng, một khắc trước Cao Lộc có đến bẩm báo chuyện Nguyệt Dương phu nhân và Đức Phi xảy ra xung đột, hắn chỉ nói một câu "Biết", chứ không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau, Cao Lộc lại đến thông báo nói Lục Phương nghi tới, hắn lặng lẽ mở mắt: "Tuyên."
Lục Khê đi đứng có chút khó khăn, chậm hơn so với bình thường, hắn nhăn mày khẽ trách: "Nếu chân đã không thoải mái, còn tới làm gì? Có chuyện cứ bảo cung nữ thái giám tới bẩm báo là được, cần gì phải tự mình đến đây?"
Lục Khê cười tủm tỉm hành lễ, lại được hắn tự tay đỡ lên, dẫn đến ngồi xuống chiếc bàn gần đó: "Có chuyện hồi báo là giả, muốn gặp hoàng thượng là thật, loại chuyện như vậy sao có thể bảo thái giám cung nữ giúp tần thiếp đây?"
Trán Minh Uyên giãn ra, bật cười sai người bưng trà .
Hai người như vậy nhàn nhã nói một chút, Lục Khê mới nói: "Hoàng thượng, hôm nay tần thiếp đột nhiên muốn ăn bánh hạt sen, thế nhưng bây giờ không có hạt sen, tần thiếp định bảo Ngự Thiện Phòng làm, nhưng lại sợ người khác biết sẽ cho rằng tần thiếp ỷ sủng mà kiêu, vì vậy. . . . . . mới đến chỗ hoàng thượng, hi vọng hoàng thượng có thể giúp tần thiếp một chút."
Trong cung rất ít khi có phi tần sai Ngự Thiện Phòng làm loại điểm tâm không hợp thời thế này, đặc biệt là phân vị không cao, cũng vì vậy, chuyện Lục Khê lo sợ cũng không phải là không có lý
Chỉ là. . . . . . bánh hạt sen?
Minh Uyên yên tĩnh nhìn vào mắt nàng, lơ đãng nói: "Sao ái phi lại biết Ngự Thiện Phòng nhất định còn có hạt sen của năm trước?"
Lục Khê nói: "Hôm đó tần thiếp có theo Bích Chân học làm hương phấn, nên bảo Vân Nhất đến Ngự Thiện Phòng mang về một ít bột gạo, ngẫu nhiên nghe nói cung nữ trong cung Đức Phi nương nương cũng ở đó hỏi lấy hạt sen, thế mới biết thì ra là Ngự Thiện Phòng còn cất giữ hạt sen từ năm trước."
Ánh mắt Minh Uyên trầm xuống, trong bụng đã có quyết định, chỉ gật đầu nói: "Trẫm biết, lát nữa sẽ bảo Cao Lộc đến Ngự Thiện Phòng sai người làm cho nàng, tối nay sẽ có người mang đến cung cho nàng."
Lục Khê cười tủm tỉm đứng dậy tạ ơn, trong mắt đong đầy vui mừng.
Nhưng nàng vừa rời đi, Minh Uyên cũng liền ra cửa: "Cao Lộc, chuẩn bị xe, trẫm muốn đến chỗ Đức Phi."
Xa xa, Lục Khê đang ngồi trên liễn xa quay đầu lại liếc nhìn về phía Tê Ngô cung, một chiếc liễn xa màu vàng cũng đang lăn bánh, nhanh chóng chở Đế Vương đến cửa Vị Ương.
Nàng cúi mắt, một lát sau nghe Bích Chân thở dài: "Chủ tử sao phải khổ vậy chứ? Xưa nay Nguyệt Dương phu nhân vốn được sủng ái, dù chủ tử có đồng tình với nàng ta, thì cũng đừng nên giúp đỡ. Trong cung này không có đồng tình, chỉ có đấu tranh."
"Ta cũng chỉ thương cảm cho Nhị hoàng tử mà thôi, chứ không phải là đồng tình với Nguyệt Dương phu nhân."
"Nhưng hôm nay chủ tử giúp nàng ta, khó đảm bảo ngày khác nàng ta sẽ không phục sủng, uy hiếp ngược lại địa vị của chủ tử."
"Thôi, sau này sẽ không như vậy nữa, chỉ một lần này thôi." Nàng như cũng hiểu mình đã phạm sai lầm, khẽ cười một tiếng: "Bích Chân phiền ngươi giám sát ta."
Bích Chân bật cười trước tính trẻ con của nàng: "Dạ, chủ tử."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.