Edit: Fuly
Lần trước Lục Khê thấy hắn đeo chiếc hà bao của Tiêu chiêu viện, vẻ bi thương chỉ chợt lóe lên đó vẫn bị hắn bắt kịp, không hiểu tại sao, có lẽ là vì nữ nhân giành tình cảm cho hắn lại không so đo chút gì ở hậu cung này rất hiếm gặp, nên hắn liền thuận miệng bảo Cao Lộc mang hà bao Lục Khê làm đến, đeo ở trên người.
Mùi hương Ngọc Lan luôn quanh quẩn trong ngực, dù ở thư phòng hay lúc thiết triều, chỉ cần cúi đầu là có thể nghe được hơi thở của nàng.
Minh Uyên mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút bất ổn, thế nhưng hương thơm dịu nhẹ luôn khiến trái tim hắn bình tĩnh nhanh chóng, nên cũng mặc nó thôi.
Giờ khắc này, đầu ngón tay đang chạm vào lớp vải vóc mềm mịn của Lục Khê hơi run rẩy. Vui mừng cùng cảm động luân phiên thế chỗ trong đôi mắt, nàng há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ nhẹ nhàng tiến gần lại ngực hắn, nhắm mắt thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Im lặng là vàng, có lúc giữ im lặng càng khiến người ta rung động hơn cả ngàn lời nói.
Minh Uyên có thể cảm nhận được sự thư thái cùng vui vẻ của nàng, sự đáp lại dù rất nhỏ của hắn cũng đã đủ để nàng hạnh phúc.
"Đứa ngốc." Hắn khẽ cười nâng đầu nàng lên, hôn xuống cánh môi trơn mềm, thói quen không hôn người khác dường như đã dần thay đổi.
Đôi môi không nhiễm chút son của nàng vẫn mang màu hồng mịn, sáng bóng, chưa nói tới yêu, chưa nói tới động lòng, chỉ là bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-hau-cung/760053/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.