Chương trước
Chương sau
"Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi không cần làm ra cường thế tư thái như vậy, ngươi muốn thối hôn, không phải cho rằng Tiêu Viêm ta là một phế vật, không xứng với thiên chi kiêu nữ như ngươi. Nói thật, ngươi ngoại trừ xinh đẹp, các thứ khác căn bản không lọt nổi vào mắt ta! Vân Lam tông đích xác rất mạnh, nhưng ta vẫn còn trẻ, thứ ta có chính là thời gian, ta mười một tuổi trở thành một đấu giả, mà ngươi, Nạp Lan Yên Nhiên, lúc mười một tuổi, ngươi có mấy đoạn đấu khí? Đúng vậy, bây giờ ta là phết vật, ba năm trước ta có thể sáng tạo kì tích, vậy sau này, ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo?" Thiếu nữ nóng nảy khí thế, Tiêu Viêm đang trầm mặc rốt cục bùng nổ, khuôn mặt lạnh lùng, một câu nói làm cho tất cả mọi người đều sững sờ. Không ai có thể nghĩ, thiếu niên ngày thường trầm mặc ít nói lại có thể nói ra những câu lợi hại như vậy.

Nạp Lan Yên Nhiên mấp máy môi, tuy bị đánh giá của Tiêu Viêm làm tức giận đến khuôn mặt cứng đờ, bất quá cũng không thể chối, lời Tiêu Viêm nói đều là sự thật, cho dù hắn bây giờ là phế vật, trước kia mười hai tuổi trở thành một đấu giả cũng chính là sự thật, mà Nạp Lan Yên Nhiên lúc đó cũng chỉ có tám đoạn đấu khí mà thôi…

"Nạp Lan tiểu thư, xem tại mặt mũi của Nạp Lan lão gia tử, Tiêu Viêm khuyên ngươi vài câu, ba mươi năm hà đông, ba mưoi năm hà tây, mạc khi thiếu niên cùng(?)!" Tiêu Viêm lạnh lùng lời nói, làm Nạp Lan Yên Nhiên thân thể run lên.

"Hay, hay cho một câu mạc khi thiếu niên cùng! Con của Tiêu Chiến ta, quả nhiên bất phàm!"Trên ghế ngồi , Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, hai tay đập mạnh lên mặt bàn, làm nước trà đổ ra.

Cắn răng nhìn thiếu niên đang cười lạnh trước mặt, Nạp Lan Yên Nhiên hàng năm đều được người khác yêu quý, chưa từng bị bạn cùng lứa tuổi giáo huấn qua, lập tức tức giận đến đầu phát ngất, non nớt thanh âm cũng có chút bén nhọn: "Ngươi dựa vào cái gì để giáo huấn ta? Cho dù thiên phú của ta không bằng ngươi trước kia, nhưng bây giờ, ngươi chính là một cái phế vật! Tốt, Nạp Lan Yên Nhiên ta sẽ chờ ngày ngươi mạnh hơn ta, việc giải trừ hôn ước hôm nay ta có thể hoãn lại, bất quá ba năm sau, ta ở Vân Lam tông chờ ngươi, để ta xem trình độ của ngươi đã đến thế nào! Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, Nạp Lan Yên Nhiên ta kiếp này sẽ làm nô tỳ của ngươi, mọi việc đều nghe lời!"

"Đương nhiên, nếu ba năm sau ngươi vẫn là một phế vật, vậy thì ngoan ngoãn giao ra khế ước giải trừ hôn ước!"

Nhìn thiếu nữ sắc mặt hắng giọng, Tiêu Viêm cười nhạo mở miệng:"Không cần đợi ba năm sau, ta đối với ngươi không có nửa điểm hứng thú!"Nói xong, cũng không thèm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên khuôn mặt băng hàn, xoay người, bước nhanh đến trước bàn, cầm bút viết.

Giấy hết, bút dừng!

Tiêu Viêm tay phải rút ra đoản kiếm trên bàn, mũi kiếm sắc bén cứa lên tay trái, xuất hiện một đạo huyết khẩu…

Bàn tay nhiễm máu, tại trên giấy trắng, lưu lại huyết ấn chói mắt!

…......................

Trong hang động tại Ma Thú sơn mạch , Vô Song lặng im ngồi đọc thư tín , khóe miệng hắn khẽ cong lên “ Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao , để ta chờ quá lâu rồi , hy vọng ngươi với tư cách là một kẻ xuyên việt có thể làm cho ta có chút hứng thú “.

Tiểu Y Tiên ngồi bên cạnh Vô Song liên tục chớp mắt “Vô Song ca ca , có chuyện gì mà ca vui vẻ vậy “.

Vô Song dùng tay xoa đầu nàng , hắn cười nói “Rời khỏi nơi đây thôi , ở Ma Thú sơn mạch không còn quá nhiều điêu nuối tiếc nữa rồi “.

Tiểu Y Tiên phùng mà phụng phịu “Tại sao cứ xoa đầu muội mãi vậy “.

Vô Song cười lớn “ Tại muội dễ thương quá chứ sao “.

…................

Tháp Qua Nhĩ sa mạc , mục tiêu lần này của Vô Song . Vô Song đang ôm Tiểu Y Tiên vào lòng , hai cánh đấu khí rung lên , phi hành băng qua sa mạc rộng lớn , điểm đến của Vô Song là thành thị trước mặt .

Thân thể tại giữa không trung đảo một vòng, Vô Song hai chân vững vàng đứng trên mặt đất,phủi nhẹ một ít bụi trên quần áo,sau đó ngẩng đầu nhìn lên,một tòa đại thành thị màu vàng xuất hiện cuối tầm mắt,liền mỉm cười đồng thời thở phào một hơi.

Tiểu Y Tiên hai chân nàng cũng chạm đất , nhẹ lau mồ hôi trên mặt “Nóng quá , Vô Song ca ca rốt cuộc tại sao phải lặn lội đến sa mạc này ? “.

Vô Song mỉm cười “ Trong sa mạc này có vài chuyện quan trọng phải giải quyết thôi , nếu muội không chịu được hơi nóng thì ở tạm trong khách điếm vài ngày đợi ca giải quyết công việc được không ? “.

Tiểu Y Tiên lập tức lắc đầu “Muội chịu được mà , để muội đi theo ca đi “.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì đến gần sa mạc,khí trời nơi này có chút hanh khô cùng nóng bức,ánh nắng nóng bỏng từ trên bầu trời chiếu xuống,nướng mặt đất dưới chân đến nỗi không ngừng tản ra hồi hồi nhiệt khí, luồng nhiệt khí chậm rãi bốc , khiến cho tầm mắt của con người xuất hiện ảo giác vặn vẹo cùng mơ hồ.

Vô Song nhẹ nắm tay Tiểu Y Tiên bước vào tòa thành thị . Phía trên cửa thành , hai chữ đỏ như máu cực lớn được khắc trên thành tường, từ xa nhìn lại,liền mang đến cảm giác có chút máu tanh nhàn nhạt.

"Mạc thành..."

Tại cửa thành,hơn mười tên binh lính thân mặc giáp trụ, cầm trong tay trường thương quát bảo những người qua đường vào thành dâng nộp vào thành thuế. Nhìn những binh lính kia không để ý đến nóng bức,bộ dáng mang theo vũ trang hạng nặng. Nhìn bọn họ Vô Song cũng phải gật đầu tán thưởng , hắn đã gặp không ít binh lính của đế quốc , những binh lính tại Mạc thành tuyệt đối được tính là tinh nhuệ .

Phòng vệ nơi này cực kì sâm nghiêm , thậm chí Vô Song còn nhạy cảm phát hiện mùi máu rất nhạt trong không khí , bất cứ binh lính nào nơi đây đều tập trung cao độ gần như chỉ cần có biến là lập tức có thể chiến đấu .

Mạc thành là thành thị lớn nhất của Gia Mã đế quốc tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ này , toàn thành chưa bao giờ nổi tiếng về sự phồn hoa nhưng nếu xét về thực lực quân sự thì nơi đây tuyệt đối có thể xếp vào top 3 thành thị tại Gia Mã đế quốc , lý do rất đơn giản , đây là phòng tuyến đầu tiên của đế quốc ngăn cản Xà tộc .

Giữa cái nóng khủng khiếp của sa mạc như cũng ảnh hưởng đến tâm tình con người , rõ ràng các binh lính ở đây tuyệt đối không phải loại dễ nói chuyện , nghe thanh âm của bọn họ đang chửi bới người vào thành cũng đủ hiểu .

Thấy Vô Song cùng Tiểu Y Tiên đi tới , một tên lính lập tức liếc xéo hai người , cả hai đều mặc một bộ áo choàng màu đen che kín thân thể , tên lính đang chuẩn bị ghắt lên đột nhiên biến sắc “Vân Lam Tông trưởng lão “ .

Nghe âm thanh của hắn tất cả binh lính đều quay đầu lại nhìn về phía Vô Song , ánh mắt tràn ngập sự cung kính cùng sợ hãi .

Vân Lam Tông trong Gia Mã đế quốc lực ép hoàng thất một đầu , họ là binh lính của hoàng thất dù chẳng ưa gì Vân Lam Tông nhưng cũng thừa hiểu tông phái này mạnh mẽ thế nào , đặc biệt là ngôi vị trưởng lão của Vân Lam Tông , tất cả đều là đấu linh cường giả không thể trêu chọc .

Tên lính lập tức thay đổi nét mặt , trở nên cung kính vô cùng “Không biết trưởng lão đến Mạc thành làm gì , tiểu nhân nguyện ý trợ giúp trưởng lão “.

Vô Song lắc đầu , nám lấy tay Tiểu Y Tiên bước vào thành , hai bên đường binh lính tự động né ra cho hắn , Vân Lam Tông ở Gia Mã đế quốc là một chiêu bài cực tốt , có lệnh bài của Vân Lam Tông tuyệt đối có thể đi ngang .

Chậm rãi bước ra khỏi thành tường thông đạo tối tăm, tầm mắt hơi sáng lên, một khối sa mạc thành thị kiến trúc quần thể đặc sắc, xuất hiện trong tầm nhìn, từng hàng từng hàng phòng ốc kiến trúc cổ quái, làm cho Vô Song có chút mở rộng tầm mắt , Tiểu Y Tiên bên cạnh thì đã sớm bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc , dù sao Thanh Sơn trấn là nơi duy nhất nàng đi .

Tiểu Y Tiên tò mò hỏi Vô Song “Ca ca , bây giờ chúng ta làm gì tiếp “.

Vô Song thản nhiên đáp “ Tiến vào sa mạc phải mua chút nước , chút nhu yếu phẩm , ca thì không sao nhưng muội thì rất cần đấy “ .

Tiểu Y Tiên một lần nữa phình má lên “Đáng ghét ca đang chê muội yếu đúng không , vài năm nữa muội nhất định sẽ mạnh lên cho ca xem “.

Vô Song bật cười “Tất nhiên rồi , thiên phú của Y Tiên ai có thể coi thường chứ “.

Huyết Nhãn mở ra , Vô Song quan sát toàn bộ Mạc thành , tất cả hình ảnh đều bị hắn thu vào tầm mắt sau đó Vô Song mới mỉm cười “ Thấy rồi “.

Vô Song rất ít khi dùng linh hồn lực thăm dò xung quanh , hắn luôn ưu tiên huyết nhãn . Linh hồn lực thăm dò rất có thể sẽ bị phát hiện còn huyết nhãn thì không .

Sau một hồi hành tẩu không nhanh không chậm, cửa hàng bản đồ tên "Cổ Đồ" xuất hiện trong tầm mắt Vô Song , ánh mắt quét qua mặt ngoài cửa hàng, mơ hồ phát hiện chút không khí tang thương cổ lão .

Vô Song không đợi nữa , kéo tay Tiểu Y Tiên vào bên trong . Trong cửa hàng cũng không quá mức rộng rãi, hai miếng Nguyệt quang thạch tỏa ra nhàn nhạt hào quang,làm cửa hàng có chút ánh sáng , ánh mắt đảo qua bên trong cửa hàng , bên trong không có một bóng người một vẻ vắng lặng im lìm .

Chậm rãi tới trước quầy hàng. Vô Song ánh mắt liếc qua, đứng ở phía cuối quầy,một vị lão giả đang cúi đầu cẩn thận chạm khắc vật gì đó. Vị lão giả này tuổi tác hiển nhiên khá lớn, bất quá mặc dù lão giả mái tóc bạc cả đầu, nhưng bàn tay khô héo cầm dao khắc vẫn vô cùng vững chắc hữu lực.

Vô Song nhẹ nói thầm vòa tai Tiểu Y Tiên “Muội đi vào chọn đồ đi , thích gì thì cứ mua , không phải lo “.

Tiểu Y Tiên liền thở dài “ Cửa hàng xấu như vậy thì có cái gì để mua chứ , ngoài kia bao nhiêu cửa hàng xinh đẹp ca không chọn lại đưa muội đến đây “ . Nói thì như thế nhưng Tiểu Y Tiên vẫn ngoan ngoãn tiến vào bên trong chọn đồ .

Vô Song hai tay chống trên quầy hàng , ánh mắt như cười như không nhìn vị chưởng quầy , sau đó Vô Song tiếp tục nhìn xuống đống bản đồ trước mặt ông ta , huyết nhãn lóe lên rồi rất nhanh lựa chọn một bức hình tàn khuyết nho nhỏ nhìn không có chút bắt mắt .

Trong sơn động tại Thanh Sơn trấn , Vô Song cũng lấy một mảnh tàn khuyết trong người bộ xương , tàn đồ để thu phục Tịnh Liên Yêu Hỏa , có ngu mới không lấy .

Đúng lúc này trưởng quầy lên tiếng “ Ngươi muốn bản đồ Tháp Qua Nhĩ sa mạc sao , tấm mà người đang cầm không phải bản đồ đâu , lấy tấm khác đi “.

Vô Song thản nhiên cười “Không , ta đến đây chỉ để lấy tấm này mà thôi “ .

Bàn tay vị lão nhân không tự chủ run lên , khuôn mặt già nua kinh ngạc nhìn Vô Song , bên gò má trái đến khóe mắt, có một vết sẹo khiến người nhìn vào kinh sợ. Mặc dù ánh mắt của lão nhân vẫn bình thản. Bất quá vết sẹo này vẫn như cũ ,làm cho hắn thêm một phần,mơ hồ có thể cảm giác được, tiềm ẩn một tia hung khí.

“ Ngươi đã từng gặp qua loại bản đồ này tàn khuyết như thế này ? “.

Vô Song gật đầu không hề phủ nhận “Ừ , ta đã gặp qua , trên tay ta thậm chí có một bản đồng thời ta cũng biết ý nghĩa của nó là gì . Yên tâm ta là người biết hàng tấm bản đồ tàn khuyết này rơi vào tay ta tuyệt đối thích hợp hơn để ở chỗ ngài “.

“Không bán “

Lão già bàn tay hoa lên , lập tức muốn giật lại tấm bản đồ tàn khuyết trong tay Vô Song , bất quá ông ta nhanh Vô Song còn nhanh gấp 10 lần , bàn tay hắn nhẹ nhàng gạt tay ông ta xuống , khuôn mặt tươi cười “Ta đâu có đến đây mua nó ta đến đây để cướp mà ? “.

Lão già giận dữ , ánh mắt lăng lệ vô cùng “ Bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi , giao ra một phần bản đồ tàn khuyết trong tay ngươi , nói cho lão phu biết tấm bản đồ này rốt cuộc là cái gì , lão phu tha cho ngươi một mạng “.

Vô Song thản nhiên cất tấm bản đồ vào trữ vật giới chỉ , hắn nhìn thẳng vào mắt lão nhân già nua “ Hải Ba Đông ta nói thật cho dù là ông ở đỉnh cao thực lực đạt đến đấu hoàng cường giả thì ở trong mắt ta cũng chỉ làm chân sai vặt , hiện nay ông chỉ là một cái nho nhỏ đấu linh , lấy tư cách gì cò kè mặc cả , lấy tư cách gì tha mạng cho ta ? “.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.