Chương trước
Chương sau
Trong thời gian mà Vô Song đang tĩnh dương và học Long Ngữ cùng Hắc Nguyệt thì trong Hắc Ám Mị Linh Tộc cũng có một đại sự xảy ra, hôm nay là ngày toàn tộc tổ chức tế điện cúng bái anh linh tiên tộc, địa điểm cúng bái đương nhiên là bên trong Thạch Mộ.

Trong căn phòng của mình Hô Phong Hoán Vũ đi đi lại lại, hai hàng lông mày cau chặt lại đầy vẻ suy tư, bên cạnh hánh Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh lại bình tĩnh uống trà cứ như đây không phải là việc của cô vậy.

Âm thanh của Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh vang lên :”Ca ca việc này chỉ sợ không giấu được thôi, ta đã nói với người rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra thôi, đành rằng đó là lời của Đại Tế Ty bất quá Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta đâu chỉ có một vị Đại Tế Ty, ít nhất ca ca cũng nên bàn bạc việc này với những người khác”.

Hô Phong Hoán Vũ thở dài nhìn Lãnh Lãnh :”Hắn là hy vọng cuối cùng của Hắc Ám Mị Linh Tộc chúng ta, việc mang hắn về đây cũng là ý nguyện cuối cùng của bà nội ta không thể không thực hiện, Thạch Mộ đúng là không cho ngoại nhân tiến vào bất quá nơi đó cũng chỉ toàn là đau thương, toàn là uất hận của chúng ta trong suốt 1000 năm, ít nhất ta cảm thấy việc này ta cũng không làm sai, cả 1000 năm qua có ai có thể làm thay đổi được số phận của chúng ta?, cường giả Hắc Ám Mị Linh Tộc tu luyện làm gì ? , tu luyện có ích gì khi kiểu gì cũng phải chết ? , ta thà tin lời bà nội đánh cược vào hắn một lần còn hơn”.

Lãnh Lãnh ánh mắt xinh đẹp nhìn ca ca của mình sau đó khẽ lắc đầu :”Muội lần này đứng về phía trung lập, muội không rõ ca ca làm đúng hay làm sai bởi ít nhất muội không thể tin tưởng vào một người xa lạ như ca. Vụ này muội sẽ đứng ở ngoài cuộc, quy định của tiên tổ không thể làm trái”.

Hô Phong Hoán Vũ nhìn muội muội của mình mà thực sự không biết làm gì cho phải, hắn biết việc đưa Vô Song vào Thạch Mộ là không đúng là trái với quy định tiên tổ nhưng hắn vẫn dám liều bởi đơn giản hắn biết, bác sĩ muốn trị bệnh ít nhất phải đến gần bệnh nhân, đến cả tình trạng của bệnh nhân còn không được xem thì sao có thể cứu chữa căn bệnh.

Một điều quan trọng nữa là bản thân Hô Phong Hoán Vũ cảm thấy Vô Song rất thần kỳ, nếu không phải được chứng kiến cuộc chiến của Hô Phong Hoán Vũ với Hách Mông thì hắn thực sự cũng chưa chắc có thể đặt trọn niềm tin vào Vô Song.

Một kẻ đi lên từ 2 bàn tay trắng, một kẻ xuất thân chẳng có gì, một phế vật không bao giờ tu luyện, một kẻ vô danh chỉ vài tháng trước còn đang lâm trọng bệnh vậy mà vẫn có thể đánh bại một trong những thiên tài mạnh nhất đại lục như Hách Mông thì đây căn bản không ai có thể tưởng tượng nổi.

Phép màu là thứ do con người tưởng tượng ra, bình thường phép màu cũng không bao giờ xảy ra nên nó mới được gọi là phép màu, Hô Phong Hoán Vũ chính là nhìn thấy phép màu trên người Vô Song.

Cuối cùng Hô Phong Hoán Vũ cũng ra quyết định, hắn là người đã đặt niềm tin vào một ai thì sẽ không bao giờ thay đổi, hai bàn tay khẽ nắm lại, ánh mắt một lần nữa trở lại thản nhiên như bình thường :”Lãnh Lãnh ca có quyết định rồi, việc đến đâu thì hắn đến đây, binh tới thì tướng đỡ, việc ca quyết định thì ca sẽ không hối tiếc, đi đón tiếp ba vị tộc trưởng khác thôi”.

Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh cũng đặt ly trà xuống, nàng mỉm cười ưu nhã :”Ca ca người cũng có thể yên tâm, cho dù ta không ủng hộ tên tiểu tử Vô Song đó tiến vào Thạch Mộ đồng thời ta cũng không thể lựa chọn tin tưởng hay bảo vệ hắn bất quá ta vẫn có thể bảo vệ ca ca ngươi”.

Hai người rất nhanh rời khỏi trướng bồng, thân hình biến mất trong không gian, bọn họ đang đi tới tế điện.

Tế điện của Hắc Ám Mị Linh Tộc rất lớn cũng rất cổ xưa, tế điện được đặt ngay trong trung tâm U Ám Sâm Lâm, đây là một nơi cực kỳ linh thiêng trong khu rừng rộng lớn này, kể cả một nhân vật bá đạo tuyệt luân chưa bao giờ nói lý như Hung Hoàng cũng chưa dám khinh nhờn nơi đây bởi Hung Hoàng biết Hắc Ám Mị Linh Tộc không phải là thứ Dã Man Nhân có thể dây vào.

Hung Hoàng rất mạnh, trong thế hệ cùng tuổi hắn còn chưa phải e ngại bất cứ ai thậm chí nhiều người nói Hung Hoàng e sợ năm vị vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc liên thủ bất quá Hung Hoàng thật sự không hề e ngại 5 tên tiểu bối này, thứ mà Hung Hoàng sợ là những lão bất tử còn nằm trong quan tài của Hắc Ám Mị Linh tộc.

Hắc Ám Mị Linh Tộc vào thời thượng cổ là một trong hai đại tộc của Tinh Linh Tộc, mà Tinh Linh Tộc lại là viễn cổ bát tộc một trong, Tinh Linh Tộc hoàn toàn có tư cách đại chiến cùng Chiến Tộc bất phân thắng bại, cho dù Tinh Linh Tộc hiện nay đã lựa chọn quy ẩn như Chiến Tộc, cho dù Hắc Ám Mị Linh Tộc không còn được như năm xưa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, quan trọng chỉ là cao thủ thế hệ trước của Hắc Ám Mị Linh Tộc có thể chịu xuất thế hay không thôi.

Lại quay lại Tế Điện, lúc này Tế Điện rộng lớn đã chật kín người, hơn 10 vạn nhân khẩu của Hắc Ám Mị Linh Tộc đã tập trung ở đây quỳ lạy từ sáng sớm, đương nhiên Hắc Ám Mị Linh Tộc không phải chỉ có 10 vạn người, đây chính là 10 vạn người đại diện cho thế hệ trẻ của cả một đại tộc hướng về anh linh tiên tổ.

Trên tế điện đã bày sẵn năm chiếc ghế đại diện cho ngũ vương trong tộc, năm vị cao thủ 'mạnh nhất' của Hắc Ám Mị Linh Tộc.

Ngồi ở giữa năm người là một bạch phát nam tử, khác với đa số người của Hắc Ám Mị Linh Tộc thích che đi nửa khuôn mặt bên dưới của mình thì hắn lại lựa chọn để lộ toàn bộ khuôn mặt ra, khuôn mặt cực kỳ lãnh khốc cùng đôi mắt đỏ như máu, đây chính là người mạnh nhất trong ngũ vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc – Tung Hoành Thiên Hạ.

Ngồi ngay bên trái của Tung Hoàng Thiên Hạ là một nam tử thân hình to lớn, cả người che phủ trong một bộ hắc giáp chỉ đệ lộ ánh mắt ra ngoài, sau lưng là một cây chiến phủ khổng lồ dài bằng hai người trưởng thành – Thương Thiên Phách Huyết.

Ngồi ngoài cùng lại là một tiểu Loli thân hình nhỏ nhắn, nàng đương nhiên cũng nửa chọn che nửa khuôn mặt bên dưới của mình lại, ánh mắt to tròn linh động cực kỳ dễ thương, hai bàn chân nhỏ nhắn đặt trên ghế, hai tay ôm đùi ánh mắt liên tục nhìn về nơi xa xăm – Nghịch Mộng Minh Di.

Phía trên bầu trời lúc này cũng xuất hiện hai điểm sáng sau đó hai thân ảnh từ từ xuất hiện, đầu tiên là một nam tử toàn thân mặt đồ tím, tóc đen búi cao theo trang phục võ sĩ, chiếc áo của hắn để lộ bộ ngực đầy cơ bắp ra ngoài, ánh mắt tràn đầy chiến ý- Hô Phong Hoán Vũ .

Ngay sau lưng Hô Phong Hoán Vũ là một nữ nhân toàn thân bạch y, nửa khuôn mặt dưới bị che đi, mái tóc màu đen tết gọn lại sau lưng đồng thời ánh mắt của nàng cho người ta cảm giác cực kỳ lạnh, ánh mắt như có thể đóng băng cả hư không – Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh.

Ngũ Vương của Hắc Ám Mị Linh Tộc cuối cùng cũng đã tập hợp đầy đủ. Cả Hô Phong Hoán Vũ cùng Hàn Nguyệt Lãnh Lãnh trước khi về ghế ngồi của mình thì cũng khẽ cúi đầu trước bạch phát nam tử, dù sao người ngồi ở trung tâm cũng là nhân vật quyền lực nhất của Hắc Ám Mị Linh Tộc.

Năm vương tập hợp, năm nhân vật trong truyền thuyết của Hắc Ám Mị Linh Tộc những người mà bình thường không bao giờ có cơ hội được nhìn thấy cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng, mười vạn nam nữ trẻ tuổi phía dưới lập tức hô vang ngập trời, ánh mắt kích động của những người trẻ tuổi đủ để khiến cho bất cứ ai cũng nhận ra địa vị ngũ vương trong lòng bọn họ.

Tung Hoành Thiên Hạ cũng mỉm cười, hắn có thể giết người không chớp mắt có thể đồ diệt trăm vạn quân địch nhưng ở trước mặt tương lai của cả tộc hắn lại không lạnh lùng được, nơi đây là sinh mệnh là tương lai của toàn bộ Hắc Ám Mị Linh Tộc.

Thân hình từ từ đứng lên rời khỏi ghế trung tâm, bàn tay dơ lên ra hiệu cho mọi người im lặng, giọng nói thản nhiên pha chút âm điệu băng lãnh của hắn vang lên :”Các ngươi là những thiên tài trẻ tuổi mang theo tương lai cùng trách nhiệm phục hưng cả gia tộc trên vai, hôm nay có rất nhiều người trong các ngươi lần đầu tiên đến tế điện, ta thực sự hy vọng các ngươi nhớ kỹ cái khoảnh khắc này”.

“ Hoạt động tế điện không giúp các ngươi mạnh lên cũng chẳng giúp các ngươi tu luyện nhanh hơn tuy nhiên nó dạy các ngươi bài học làm người, để các ngươi có thể sống được có thể tồn tại được đến ngày hôm nay là sự đánh đổi xương máu của tiên tổ, các ngươi, cha mẹ các ngươi hay thậm chí cả chúng ta đều nợ tiên tổ rất nhiều rất nhiều”.

“ Không cần biết sau này các ngươi mạnh đến đâu không cần biết các ngươi sau này đi xa thế nào nhưng hãy nhớ các ngươi là người của Hắc Ám Mị Linh Tộc, mỗi khi các ngươi mệt mỏi hãy nhớ các ngươi cũng có nhà, các ngươi có nơi để quay về. Các ngươi sống và tồn tại gắn liền với lời nguyền trong người, tính mạng của các ngươi chưa bao giờ được đảm bảo nhưng nó không phải là thứ để các ngươi yếu đi mà đó là thứ làm các ngươi mạnh mẽ hơn”.

“Trong Thạch Mộ này là vô số anh linh tiên tổ đã chiến đấu với căn bệnh thạch hóa, đến cả khi họ trút hơi thở cuối cùng họ vẫn chưa bao giờ buông tay, họ biết họ thất bại nhưng họ chưa bao giờ buông xuôi, các ngươi là tương lai của Hắc Ám Mị Linh Tộc các ngươi cũng không được phép buông xuôi, còn cố gắng là còn hy vọng, buông tay chính là chết”.

“ Tế Điện chính thức bắt đầu”.

Cảnh tượng hơn 10 vạn người cùng quỳ bái thực sự cực kỳ hùng vĩ, hơn 10 vạn thiếu niên thiếu nữ khuôn mặt cực kỳ sùng kính cúi đầu chạm đất, bọn họ dập đầu trước tế điện khổng lồ, Hắc Ám Mị Linh Tộc hiện nay có thể không phải là một đại tộc hàng đầu nhưng bọn họ vẫn luôn cố gắng để trở thành đại tộc hàng đầu, cho dù Hắc Ám Mị Linh Tộc không còn như năm xưa nhưng sự cao ngạo và ý chí thì bọn họ chưa bao giờ đánh mất.

Năm vị tộc trưởng cùng nhau đứng dậy, trong ánh mắt lo lắng của Hô Phong Hoán Vũ cùng Hàn Băng Lãnh Lãnh cuối cùng thì cánh cửa không gian cũng được mở ra, năm thân ảnh mạnh mẽ tiến vào bên trong sau đó cánh cửa cũng bắt đầu đóng lại chỉ đệ lại 10 vạn người vẫn đang dập đầu, vẫn đang quỳ bái.

Hô Phong Hoán Vũ vừa tiến vào việc đầu tiên hắn muốn làm là nói thật hành động của mình cho cả ba người còn lại biết, hắn đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm về việc này dù sao nói sớm hay nói muộn cũng bị phát hiện ra, nói luôn lúc này ít nhất còn cứu đươc Vô Song một mạng tuy nhiên sự việc lại không diễn ra như ý hắn muốn.

Năm người vừa bước vào bên trong lập tức ánh mắt trừng lớn, trước mặt họ là một tiểu tử nhân tộc đang ngồi quan sát từng bức hình trên tường khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc thậm chí còn đang dùng tay đụng vào từng vết tích của thời gian, một tiểu tử nhân tộc đang tồn tại trong Thạch Mộ, đang quan sát lịch sử của cả một đại tộc.

Hành động của Vô Song chính là bất kính, sự tồn tại của hắn trong này căn bản đã là không được phép, căn bản Vô Song tuyệt đối không thể sống nổi.

Một thân ảnh lập tức bạo động, Thương Thiên Phách Huyết đã xuất hiện ngay cạnh Vô Song, thanh chiến phủ của hắn không ngần ngại gì chém thẳng vào cổ Vô Song, hắn không quan tâm tại sao Vô Song ở đây, hắn chỉ cần biết Vô Song phải chết.

Vô Song lúc này hai mắt nhắm chặt lại căn bản không hề quan tâm đến xung quanh, hắn cứ như đang bị vây trong một cảnh giới thần kỳ nào đó căn bản không thể tự thân thoát ra, căn bản không biết đến nguy hiểm bên mình.

Hô Phong Hoán Vũ lập tức hét lên :”Đao hạ lưu nhân” , sau đó thân hình lao vút đi dùng hết sức bình sinh như muốn ngăn cản Thương Thiên Phách Huyết, đương nhiên Hô Phong Hoán Vũ gặp bất lợi về vị trí, hắn là người cuối cùng tiến vào cũng là người cuối cùng nhìn thấy Vô Song, hắn phản ứng cơ bản là chậm hơn Thương Thiên Phách Huyết một nhịp.

Chỉ là Hô Phong Hoán Vũ không ngờ mà Thương Thiên Phách Huyết cũng không ngờ, Vô Song trong trạng thái vô thức dùng năm đầu ngón tay dễ dàng ngăn chăn cây chiến phủ khổng lồ đang lao tới, Vô Song thậm chí còn không thèm mở mắt, giọng nói lạnh cùng của hắn vang lên :”Cút”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.